TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Sắc mặt của Trưởng công chúa Tuỳ An cũng chẳng dễ coi gì tại yến tiệc do chính tay nàng tổ chức mà lại xảy ra chuyện như thế, chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào thể diện nàng, quả thật là không đặt nàng vào mắt.

Còn về vị tiểu thư họ Thích kia, thân phận chẳng ra sao mà lại dám cả gan quyến rũ con trai của nàng?

Trương Dĩnh Uyển cố ý giấu nhẹm phần lỗi của Hoắc Bình trong chuyện đưa thư, đẩy hết mọi tội danh sang cho Thích Thu.

Ai nấy đều biết Hoắc Bình từ lâu đã si mê Giang Sâm, chuyện Thích Thu đưa thư cho Giang Sâm rồi bị nàng ta bắt gặp dù đem ra nói miệng cũng hợp tình hợp lý, không đến mức khiến người ta nghi ngờ hay truy xét quá sâu.

Trương Dĩnh Uyển làm ra vẻ thở dài:

“Chuyện này xét cho cùng cũng chỉ là do chút tâm tư khó nói của các cô nương mới lớn. Mong Trưởng công chúa có thể khuyên nhủ hai bên, dẫu sao việc hôn nhân cũng là chuyện đại sự nên do trưởng bối làm chủ... ”

Lời còn chưa dứt, ba vị phu nhân đi phía trước đã đồng loạt dừng bước.

Trương Dĩnh Uyển thoáng sững người trong lòng hơi bối rối nhưng cũng không tiện bước lên phía trước để dò xét tình hình.

Chẳng bao lâu, ba vị phu nhân lại rảo bước tiến về phía trước.

Nàng nghĩ bụng có lẽ hai bên đã xảy ra xung đột, khiến ba vị phu nhân giật mình lo lắng liền cất tiếng tiếp tục giảng hoà:

“Việc này cũng không nên vì chút hiểu lầm mà gây gổ ầm ĩ thêm nữa...”

Nhưng vừa mới rẽ qua góc hành lang, lời còn chưa nói xong đã nghẹn lại nơi cổ họng.

Chỉ thấy nơi đình nghỉ phía trước gió thoảng nhè nhẹ, nắng vàng dìu dịu khung cảnh như một bức tranh.

Thích Thu và Hoắc Bình ngồi đối diện nhau bên bàn cờ đang đánh dở, vẻ mặt thư thái cười nói chuyện trò. Một bên còn có Tĩnh Minh Nguyệt ngồi nhìn, sắc mặt ngẩn ngơ như chưa hiểu chuyện gì.

Trương Dĩnh Uyển đứng ngẩn ra tại chỗ, không dám tin vào mắt mình. Mà ba vị phu nhân thì đã sải bước đi thẳng đến đình, để lại một câu “khuyên can tránh gây gổ” của nàng trôi lạc trong gió, hết sức lúng túng.

Hoắc phu nhân là người lao tới đầu tiên, chưa đợi ai phản ứng, đã vội kéo lấy Hoắc Bình, giọng đầy lo lắng:

“Sao con lại ở đây? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Suốt dọc đường, bà bị lời của Trương Dĩnh Uyển doạ cho thấp thỏm không yên, lo sợ Hoắc Bình vì nóng nảy mà động thủ với tiểu thư nhà họ Thích.

Bà chẳng hề đơn giản như Hoắc Bình, bởi bà hiểu rõ: nếu vì chuyện này mà đắc tội với Tạ gia thì hậu quả không dễ gánh. Dẫu sao thì con trai nhà họ Tạ đang giữ chức vụ không nhỏ nơi triều đình!

Nay tận mắt thấy hai người ngồi đó bình an vô sự, bà thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong lòng lại bắt đầu sinh nghi.

Tạ phu nhân cũng tiến lên đưa tay nắm lấy Thích Thu, tỉ mỉ quan sát gương mặt nàng.

Thích Thu nở nụ cười ôn hòa:

“Di mẫu, người sao vậy? Trông người gấp gáp như thế, con còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn lắm kia.”

Trưởng công chúa cũng chau mày hỏi:

“Các ngươi ngồi ở đây làm gì vậy?”

Thích Thu đưa tay chỉ bàn cờ trước mặt, giọng dịu dàng đáp:

“Hồi bẩm Trưởng công chúa, thần nữ cùng Hoắc tiểu thư đang đánh cờ tại đây.”

Trưởng công chúa không khỏi nghi hoặc, ánh mắt khẽ nghiêng về phía Trương Dĩnh Uyển, đôi con ngươi lạnh lùng nheo lại:

“Trương tiểu thư, chuyện này là thế nào?”

Ba vị phu nhân đồng loạt nhìn về phía nàng.

Hai vị là danh môn quý tộc, một vị là Trưởng công chúa tôn quý. Ba ánh mắt ấy hội tụ lại, khiến Trương Dĩnh Uyển nhất thời không nói được gì, sắc mặt tái nhợt chẳng thốt nên lời.

Cho dù Trương Dĩnh Uyển có bình tĩnh đến mấy, khi bị ba vị phu nhân đồng loạt nhìn chằm chằm, cũng không khỏi rối loạn mồ hôi lạnh rịn đầy trán, nàng lắp bắp:

“Các ngươi... hai người...”

Thích Thu mỉm cười, ánh mắt trong trẻo mà bình thản nhìn Trương Dĩnh Uyển hỏi:

“Trương tiểu thư, không biết giữa ta và Hoắc tiểu thư có điểm gì không ổn sao?”

Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, phất tay áo ngồi xuống rồi lại khẽ vung tay. Lập tức có cung nhân tiến lên, đem toàn bộ những lời Trương Dĩnh Uyển đã báo cáo lúc trước rành rẽ thuật lại.

Hoắc Bình lạnh lùng nhìn, trong đầu chợt nhớ lại những gì Thích Thu đã nói với nàng lúc trước:

“Nơi này hẻo lánh, không người qua lại nha hoàn của ta luôn canh chừng quanh đây. Cô nói xem, nếu lát nữa thật sự có người như Trưởng công chúa vội vã chạy tới, thì là do ai đưa tin đi báo?”

Hoắc Bình hừ lạnh trong lòng ngoài Trương Dĩnh Uyển ra, còn ai dám xen vào chuyện của nàng?

Không ngờ con chó luôn theo sau lưng nàng lại học được cách cắn ngược rồi!

Cơn giận bị kìm nén suốt cả ngày rốt cuộc cũng có cớ mà bộc phát.

Hoắc Bình trừng mắt quát lớn:

“Trương tiểu thư, lời cô vừa nói là có ý gì? Đúng là ngậm máu phun người! Ta và Thích tiểu thư đang ngồi đây đánh cờ, nào có chuyện gì gọi là truyền thư tranh đấu! Cô lại dám ở trước mặt Trưởng công chúa mà vu cáo ta! Nếu đã nói được thì xin đưa ra bằng chứng, chẳng lẽ chỉ dựa vào vài lời đồn mà muốn bôi nhọ thanh danh người khác?”

Lời vừa dứt, toàn trường tĩnh lặng.

Sắc mặt của Hoắc phu nhân từ sớm đã lạnh tanh lúc này càng lộ rõ sát khí, ánh mắt sắc như đao chĩa thẳng về phía Trương Dĩnh Uyển.

Mọi việc đều vượt ngoài dự liệu của nàng, Trương Dĩnh Uyển mấp máy môi mấy lần mà không thốt nổi nửa chữ.

Chuyện này làm gì có bằng chứng? Bởi vì nó vốn là chuyện nàng bịa đặt ra.

Kế hoạch của nàng vốn là đợi Hoắc Bình ra tay với Thích Thu rồi nàng sẽ dẫn các vị phu nhân đến. Lúc đó, Hoắc Bình bị bắt quả tang, ắt sẽ bị dồn ép theo lời nói của nàng, đem mọi chuyện đổ lên đầu Thích Thu.

Nào ngờ sự tình lại chuyển ngoặt như vậy.

Nhìn Trương Dĩnh Uyển không nói gì, Hoắc Bình liền nở nụ cười, cuối cùng cũng hả giận.

Thích Thu tay cầm khăn, giọng dịu nhẹ mà mang theo ủy khuất:

“Tiểu nữ mới tới kinh thành, đến cả Giang công tử còn chưa từng gặp mặt, làm sao lại có thể đi truyền thư? Trương tiểu thư, cô cũng thật là...”

Nàng cúi đầu, chiếc mũi nhỏ khẽ run vành mắt ửng đỏ, lông mi rũ xuống gương mặt trắng trẻo xinh xắn lộ vẻ u buồn xen lẫn quật cường.

Thích Thu khẽ nghẹn ngào, giọng nói mềm như nước:

“Trương tiểu thư, giữa ta và cô không thù oán, cớ gì lại phải hãm hại ta? Hay là ta vừa mới đến kinh thành đã đắc tội với cô ở chỗ nào? Nếu thật vậy, xin cô cứ nói thẳng cần gì phải làm chuyện như thế?”

Hoắc Bình: “???”

Nàng trợn mắt nhìn Thích Thu, nghẹn lời một hơi chưa kịp thở ra đã tắc ở cổ suýt thì nghẹn chết tại chỗ.

Hoắc Bình ngơ ngác, sửng sốt nàng nhìn Thích Thu một Thích Thu ủy khuất dịu dàng như vậy trong lòng chỉ muốn quỳ rạp xuống đất mà bái phục.

Đây... chính là người vừa nãy còn mặt lạnh như băng, suýt nữa đẩy nàng xuống hồ ư?

Hồi tưởng lại bộ dáng sát khí lẫm liệt kia, rồi nhìn người trước mặt yếu ớt như cành liễu trước gió, Hoắc Bình trong lòng như có trăm nghìn con gió l*иg lộn xoáy qua.

Thậm chí nàng còn hoài nghi, chẳng lẽ tất cả những chuyện vừa rồi... chỉ là ảo giác của chính mình?

1

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.