0 chữ
Chương 38
Chương 38
Bằng không, một người sao có thể trước mặt sau lưng lại là hai bộ mặt?
Người có suy nghĩ ấy, hiển nhiên không chỉ có một mình Hoắc Bình.
Nha hoàn đang đỡ lấy cánh tay nàng cũng vô thức siết chặt, đến mức khiến Hoắc Bình đau điếng mà chẳng buồn để ý, chỉ trợn tròn mắt nhìn Thích Thu như gặp quỷ giữa ban ngày.
Thích Thu chẳng màng đến ai, chỉ ngẩng đầu vẻ uất ức vẫn còn hiện trên mặt, mím môi chậm rãi nói:
“Trương tiểu thư, xin cô hãy cho ta một lời giải thích rõ ràng. Trưởng công chúa cũng đang ở đây, nếu trong lòng có điều gì oan khuất chi bằng nói thẳng, để trưởng công chúa phân xử phải trái.”
Lời nàng vừa dứt, Hoắc Bình như bừng tỉnh, nghĩ đến việc muốn chèn ép ai thì Trương Dĩnh Uyển là kẻ nàng càng muốn xử lý hơn Thích Thu. Nàng liền tức khắc cất tiếng:
“Phải đấy! Đây là yến tiệc của trưởng công chúa, cô lại dám giở trò thị phi. Nay trưởng công chúa đã có mặt vậy cô cứ việc nói rõ, ta và Thích tiểu thư rốt cuộc đã làm gì có lỗi với cô, mà khiến cô phải giở thủ đoạn hãm hại đến thế!”
Trương Dĩnh Uyển sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng cuối cùng cũng rối loạn tâm trí, lắp bắp:
“Ta... ta...”
Nói mãi chẳng thành câu, hồi lâu sau nàng mới như nhớ ra gì đó, vội đáp:
“Khi nãy ở trong hoa viên, rõ ràng có người thấy hai người các cô cãi nhau còn thấy Hoắc tiểu thư ném một bức thư vào mặt Thích tiểu thư.”
Nói xong nàng tỏ ra ba phần oan ức, giọng điệu mềm xuống:
“Ta thật không rõ giữa Hoắc tiểu thư và Thích tiểu thư có mâu thuẫn gì nhưng ta vốn là có lòng tốt, cớ gì lại bị hai vị chĩa mũi dùi, ép ta đến đường cùng?”
Trương Dĩnh Uyển bày ra bộ dạng khó xử:
“Nếu chư vị phu nhân không tin lời ta, vậy xin cứ cho người đi hỏi.”
Hoắc Bình trong lòng bỗng chốc thắt lại.
Trưởng công chúa xoay người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn hai người:
“Lời ấy có đúng không?”
Hoắc Bình vội liếc về phía Thích Thu, mong nàng ứng phó cho qua chuyện. Nào ngờ Thích Thu chỉ thoáng nhìn nàng một cái, ánh mắt lộ rõ hoảng loạn, rồi cúi đầu, mím nhẹ môi:
“Hoắc tiểu thư... không có tranh cãi với ta chỉ là đang... đang nói chuyện với ta thôi.”
Nàng nói lắp, giọng nhỏ như muỗi khuôn mặt vẫn mang theo nét sợ hãi, nhìn thế nào cũng giống người vừa bị bắt nạt không dám nói lời thật.
Hoắc Bình trừng mắt nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tạ phu nhân và trưởng công chúa nhìn sang lập tức lạnh sống lưng.
Nàng tức muốn hộc máu rốt cuộc là ai nên sợ ai mới đúng?
Chính Thích Thu là người đã khiến nàng suýt rơi xuống hồ, miệng thì nói muốn diệt khẩu vậy mà giờ lại bày ra bộ dáng yếu đuối, giả bộ đáng thương chẳng lẽ tất cả những gì vừa xảy ra đều là do nàng... nằm mơ?
Trong lòng Hoắc Bình mắng thầm Thích Thu một trận: chẳng phải bây giờ hai người đang cùng hội cùng thuyền sao? Thế mà Thích Thu lại hãm hại cả nàng! Nhưng nghĩ lại, đúng là lúc ở trong vườn có nhiều người thấy, chuyện này có muốn giấu cũng không giấu được.
Nếu bây giờ hai người họ cứ khăng khăng chối không có chuyện gì xảy ra, thì lại đúng như những gì Trương Dĩnh Uyển vừa nói.
Vốn dĩ Hoắc Bình đã sai, đành nghiến răng nói:
“Hồi nãy trong vườn ta với Thích tiểu thư có chút hiểu lầm, là ta có buông lời không phải với Thích tiểu thư. Nay ta xin nhận lỗi với cô.”
Nói xong, Hoắc Bình cúi người hành lễ.
Thích Thu khẽ lùi một bước, mỉm cười:
“Không cần phải như thế, Hoắc tiểu thư khách khí rồi.”
Thấy Thích Thu không nhận lễ, vẻ mặt căng thẳng của Hoắc phu nhân mới dịu lại đôi chút.
“Còn về bức thư...” Thích Thu lấy ra từ trong tay áo, đưa đến trước mặt Trưởng công chúa, “Có lẽ Trương cô nương nói chính là bức này. Là do Hoắc tiểu thư gửi cho ta, bảo ta đến đình nghỉ chân này chờ nàng nàng có chuyện muốn hỏi, hoàn toàn không liên quan đến Giang công tử.”
Thì ra lúc nãy Thích Thu dặn dò nha hoàn là vì chuyện này. Hoắc Bình nghiến răng Thích Thu rõ ràng là cố ý!
Nàng đã đoán được trước tình huống này, vậy mà chẳng nói trước gì cả chính là muốn để nàng phải nhận lỗi công khai trước mặt mọi người.
Hoắc Bình vừa tức vừa sợ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
May mà bây giờ cả hai người đều đang “cùng thuyền”, chứ nếu đối đầu thật thì dù có mười người như nàng cũng không địch lại Thích Thu.
Thấy vậy, Trương Dĩnh Uyển cuống lên, vội nói:
“Thích tiểu thư quả thực có gửi thư cho Giang công tử, là do Hoắc tiểu thư nhờ nàng đi. Nếu không tin trưởng công chúa có thể cho người đi hỏi Giang công tử.”
Trưởng công chúa lập tức nhíu mày.
Bà vốn chẳng muốn để chuyện này dính đến con trai mình, nhưng thấy hai vị phu nhân bên cạnh đang nhìn thì lại không tiện từ chối.
Bà liếc Trương Dĩnh Uyển một cái, vừa định cho người đi dò hỏi thì thấy từ xa có một tiểu đồng chạy tới.
Tiểu đồng tiến lên hành lễ, bẩm:
“Bẩm điện hạ, công tử và mấy vị công tử khác trong viện uống rượu hơi nhiều, nô tài không biết xử trí thế nào đành tới xin chỉ thị.”
“Say rồi à?” Trưởng công chúa sửng sốt, liền nói:
“Mau cho người chuẩn bị mấy bát canh giải rượu.”
Bà đang lo cho Giang Sâm nên muốn nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt, liền hỏi tiếp:
“Ngươi có thấy ai đưa thư cho công tử không?”
Trương Dĩnh Uyển nắm chặt khăn tay, nhìn chằm chằm tiểu đồng, như nín thở chờ đợi.
Tiểu đồng khom người đáp:
“Nô tài luôn theo sát công tử, không thấy ai đưa thư cả.”
Trương Dĩnh Uyển như bị rút cạn khí lực, mặt mày tái nhợt nàng biết mình không còn đường lui nữa.
Tạ phu nhân vẫn đứng che chở cho Thích Thu, im lặng hồi lâu mới mở lời:
“Thu Nhi mới vào kinh chưa lâu, mấy hôm nay vẫn ở trong phủ hôm nay là lần đầu ra ngoài. Nếu bảo con bé đi đưa thư cho Giang công tử, e rằng cả mặt mũi người ta còn chưa biết lời Trương cô nương nói thật buồn cười.”
Hoắc phu nhân cũng lên tiếng:
“Lúc nãy Trương cô nương còn nói là Thích tiểu thư đưa thư cho Giang công tử bị con gái ta bắt gặp, giờ lại thành con gái ta nhờ nàng đưa thư. Chẳng lẽ những lời cô nương nói ra đều không có một câu thật?”
“Cô nói con gái ta và Thích tiểu thư cãi nhau, nếu thật là cãi nhau thì làm sao con ta lại sai người mình đang cãi cọ đi giúp mình đưa thư? Chẳng lẽ con bé mất trí rồi sao?”
Câu nói của Hoắc phu nhân rành mạch, đanh thép.
Thích Thu: “...”
Hoắc Bình: “...”
Hoắc Bình mặt đỏ bừng, bị ánh mắt châm chọc của Thích Thu liếc qua giận đến mức muốn vò nát khăn tay trong tay.
Người lớn từng trải như Trưởng công chúa, sao không hiểu rõ chuyện? Bà hừ lạnh một tiếng, nhìn Trương Dĩnh Uyển đầy chán ghét:
“Tuổi còn nhỏ miệng mà không có lấy một câu thật lòng.”
Hoắc phu nhân thì nghĩ xa hơn Thích gia tiểu thư mới vào kinh, hôm nay cũng là lần đầu tiên ra mặt ở yến tiệc, với Trương Dĩnh Uyển thì có thù oán gì? Rõ ràng là nhắm vào con gái bà mà bày trò!
Người có suy nghĩ ấy, hiển nhiên không chỉ có một mình Hoắc Bình.
Nha hoàn đang đỡ lấy cánh tay nàng cũng vô thức siết chặt, đến mức khiến Hoắc Bình đau điếng mà chẳng buồn để ý, chỉ trợn tròn mắt nhìn Thích Thu như gặp quỷ giữa ban ngày.
Thích Thu chẳng màng đến ai, chỉ ngẩng đầu vẻ uất ức vẫn còn hiện trên mặt, mím môi chậm rãi nói:
“Trương tiểu thư, xin cô hãy cho ta một lời giải thích rõ ràng. Trưởng công chúa cũng đang ở đây, nếu trong lòng có điều gì oan khuất chi bằng nói thẳng, để trưởng công chúa phân xử phải trái.”
Lời nàng vừa dứt, Hoắc Bình như bừng tỉnh, nghĩ đến việc muốn chèn ép ai thì Trương Dĩnh Uyển là kẻ nàng càng muốn xử lý hơn Thích Thu. Nàng liền tức khắc cất tiếng:
Trương Dĩnh Uyển sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng cuối cùng cũng rối loạn tâm trí, lắp bắp:
“Ta... ta...”
Nói mãi chẳng thành câu, hồi lâu sau nàng mới như nhớ ra gì đó, vội đáp:
“Khi nãy ở trong hoa viên, rõ ràng có người thấy hai người các cô cãi nhau còn thấy Hoắc tiểu thư ném một bức thư vào mặt Thích tiểu thư.”
Nói xong nàng tỏ ra ba phần oan ức, giọng điệu mềm xuống:
“Ta thật không rõ giữa Hoắc tiểu thư và Thích tiểu thư có mâu thuẫn gì nhưng ta vốn là có lòng tốt, cớ gì lại bị hai vị chĩa mũi dùi, ép ta đến đường cùng?”
“Nếu chư vị phu nhân không tin lời ta, vậy xin cứ cho người đi hỏi.”
Hoắc Bình trong lòng bỗng chốc thắt lại.
Trưởng công chúa xoay người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn hai người:
“Lời ấy có đúng không?”
Hoắc Bình vội liếc về phía Thích Thu, mong nàng ứng phó cho qua chuyện. Nào ngờ Thích Thu chỉ thoáng nhìn nàng một cái, ánh mắt lộ rõ hoảng loạn, rồi cúi đầu, mím nhẹ môi:
“Hoắc tiểu thư... không có tranh cãi với ta chỉ là đang... đang nói chuyện với ta thôi.”
Nàng nói lắp, giọng nhỏ như muỗi khuôn mặt vẫn mang theo nét sợ hãi, nhìn thế nào cũng giống người vừa bị bắt nạt không dám nói lời thật.
Hoắc Bình trừng mắt nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tạ phu nhân và trưởng công chúa nhìn sang lập tức lạnh sống lưng.
Nàng tức muốn hộc máu rốt cuộc là ai nên sợ ai mới đúng?
Trong lòng Hoắc Bình mắng thầm Thích Thu một trận: chẳng phải bây giờ hai người đang cùng hội cùng thuyền sao? Thế mà Thích Thu lại hãm hại cả nàng! Nhưng nghĩ lại, đúng là lúc ở trong vườn có nhiều người thấy, chuyện này có muốn giấu cũng không giấu được.
Nếu bây giờ hai người họ cứ khăng khăng chối không có chuyện gì xảy ra, thì lại đúng như những gì Trương Dĩnh Uyển vừa nói.
Vốn dĩ Hoắc Bình đã sai, đành nghiến răng nói:
“Hồi nãy trong vườn ta với Thích tiểu thư có chút hiểu lầm, là ta có buông lời không phải với Thích tiểu thư. Nay ta xin nhận lỗi với cô.”
Nói xong, Hoắc Bình cúi người hành lễ.
Thích Thu khẽ lùi một bước, mỉm cười:
“Không cần phải như thế, Hoắc tiểu thư khách khí rồi.”
Thấy Thích Thu không nhận lễ, vẻ mặt căng thẳng của Hoắc phu nhân mới dịu lại đôi chút.
“Còn về bức thư...” Thích Thu lấy ra từ trong tay áo, đưa đến trước mặt Trưởng công chúa, “Có lẽ Trương cô nương nói chính là bức này. Là do Hoắc tiểu thư gửi cho ta, bảo ta đến đình nghỉ chân này chờ nàng nàng có chuyện muốn hỏi, hoàn toàn không liên quan đến Giang công tử.”
Thì ra lúc nãy Thích Thu dặn dò nha hoàn là vì chuyện này. Hoắc Bình nghiến răng Thích Thu rõ ràng là cố ý!
Nàng đã đoán được trước tình huống này, vậy mà chẳng nói trước gì cả chính là muốn để nàng phải nhận lỗi công khai trước mặt mọi người.
Hoắc Bình vừa tức vừa sợ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
May mà bây giờ cả hai người đều đang “cùng thuyền”, chứ nếu đối đầu thật thì dù có mười người như nàng cũng không địch lại Thích Thu.
Thấy vậy, Trương Dĩnh Uyển cuống lên, vội nói:
“Thích tiểu thư quả thực có gửi thư cho Giang công tử, là do Hoắc tiểu thư nhờ nàng đi. Nếu không tin trưởng công chúa có thể cho người đi hỏi Giang công tử.”
Trưởng công chúa lập tức nhíu mày.
Bà vốn chẳng muốn để chuyện này dính đến con trai mình, nhưng thấy hai vị phu nhân bên cạnh đang nhìn thì lại không tiện từ chối.
Bà liếc Trương Dĩnh Uyển một cái, vừa định cho người đi dò hỏi thì thấy từ xa có một tiểu đồng chạy tới.
Tiểu đồng tiến lên hành lễ, bẩm:
“Bẩm điện hạ, công tử và mấy vị công tử khác trong viện uống rượu hơi nhiều, nô tài không biết xử trí thế nào đành tới xin chỉ thị.”
“Say rồi à?” Trưởng công chúa sửng sốt, liền nói:
“Mau cho người chuẩn bị mấy bát canh giải rượu.”
Bà đang lo cho Giang Sâm nên muốn nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt, liền hỏi tiếp:
“Ngươi có thấy ai đưa thư cho công tử không?”
Trương Dĩnh Uyển nắm chặt khăn tay, nhìn chằm chằm tiểu đồng, như nín thở chờ đợi.
Tiểu đồng khom người đáp:
“Nô tài luôn theo sát công tử, không thấy ai đưa thư cả.”
Trương Dĩnh Uyển như bị rút cạn khí lực, mặt mày tái nhợt nàng biết mình không còn đường lui nữa.
Tạ phu nhân vẫn đứng che chở cho Thích Thu, im lặng hồi lâu mới mở lời:
“Thu Nhi mới vào kinh chưa lâu, mấy hôm nay vẫn ở trong phủ hôm nay là lần đầu ra ngoài. Nếu bảo con bé đi đưa thư cho Giang công tử, e rằng cả mặt mũi người ta còn chưa biết lời Trương cô nương nói thật buồn cười.”
Hoắc phu nhân cũng lên tiếng:
“Lúc nãy Trương cô nương còn nói là Thích tiểu thư đưa thư cho Giang công tử bị con gái ta bắt gặp, giờ lại thành con gái ta nhờ nàng đưa thư. Chẳng lẽ những lời cô nương nói ra đều không có một câu thật?”
“Cô nói con gái ta và Thích tiểu thư cãi nhau, nếu thật là cãi nhau thì làm sao con ta lại sai người mình đang cãi cọ đi giúp mình đưa thư? Chẳng lẽ con bé mất trí rồi sao?”
Câu nói của Hoắc phu nhân rành mạch, đanh thép.
Thích Thu: “...”
Hoắc Bình: “...”
Hoắc Bình mặt đỏ bừng, bị ánh mắt châm chọc của Thích Thu liếc qua giận đến mức muốn vò nát khăn tay trong tay.
Người lớn từng trải như Trưởng công chúa, sao không hiểu rõ chuyện? Bà hừ lạnh một tiếng, nhìn Trương Dĩnh Uyển đầy chán ghét:
“Tuổi còn nhỏ miệng mà không có lấy một câu thật lòng.”
Hoắc phu nhân thì nghĩ xa hơn Thích gia tiểu thư mới vào kinh, hôm nay cũng là lần đầu tiên ra mặt ở yến tiệc, với Trương Dĩnh Uyển thì có thù oán gì? Rõ ràng là nhắm vào con gái bà mà bày trò!
1
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
