TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35

Lời vừa dứt, Hoắc Bình liền lao ra ngoài như một cơn gió bọn hạ nhân căn bản không cản nổi.

Nàng sải bước nhanh, mặt đầy tức giận, đi khắp vườn tìm Tĩnh Minh Nguyệt và Thích Thu. Cuối cùng cũng thấy hai người đang ngồi trong một chiếc lương đình.

Nhìn quanh bốn phía không có ai Hoắc Bình thầm đắc ý: "Ông trời đúng là giúp ta."

Chờ nàng dạy dỗ xong hai người kia, cho dù người của nhà họ Tạ và An phủ có đến, cũng không thể giữa chốn đông người ra tay đánh trả nàng. Đến lúc ấy thì chỉ có thể nuốt giận vào trong mà thôi.

Nghĩ như thế, Hoắc Bình càng không kiêng dè, sải bước tiến lên, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn giơ tay lên định đánh người.

Lúc này Thích Thu và Tĩnh Minh Nguyệt đang quay lưng về phía nàng mà Tĩnh Minh Nguyệt lại ngồi gần hơn, không kịp phòng bị lập tức bị tát một cái nặng nề vào mặt, đến mức ngẩn cả người.

Hoắc Bình ra tay rất mạnh, Tĩnh Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mặt đau rát, nước mắt liền trào ra.

Thấy nàng khóc, Hoắc Bình lại càng tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng:

“Tiện nhân! Còn dám khóc hả?”

Dứt lời, nàng lại giơ tay lên định tát vào bên mặt còn lại.

Tĩnh Minh Nguyệt hoảng sợ, toàn thân run lên, nước mắt lã chã, theo phản xạ nhắm mắt lại chờ bị đánh.

Nhưng...

Cơn đau như tưởng tượng lại không xảy ra.

Nàng dè dặt mở mắt ra liền thấy Thích Thu đã đứng dậy, nắm chặt cổ tay Hoắc Bình gương mặt lạnh lùng.

Hoắc Bình hai mắt đầy lửa giận, giãy giụa muốn rút tay về, miệng còn hét lên:

“Tiện nhân! Buông tay! Cô dám đánh ta sao...”

Lời còn chưa dứt, Thích Thu đã thẳng tay tát lại một cái.

Một cái tát mạnh, dứt khoát không chút nể nang.

Đừng nói Hoắc Bình ngay cả Tĩnh Minh Nguyệt cũng sững sờ.

Trong đình lập tức im bặt, gió thu lướt qua mặt hồ lăn tăn sóng nước.

Ánh mắt Thích Thu còn lạnh hơn nước sông mùa đông. Nàng cong môi, cười lạnh:

“Còn muốn nữa không?”

Bị ánh mắt lạnh băng ấy nhìn chằm chằm Hoắc Bình bất giác rùng mình một cái.

Máu nóng dồn lên mặt, bị gió thổi qua mới tỉnh ra nàng bắt đầu gào lên như điên:

“Cô phản rồi! Dám đánh ta! Cô biết ta là ai không?”

Đúng lúc ấy, hai nha hoàn đi theo nàng rốt cuộc cũng chạy tới.

Hoắc Bình chỉ thẳng vào Thích Thu và Tĩnh Minh Nguyệt, tức giận quát lớn:

“Trói chúng nó lại cho ta! Mau trói lại!”

Nhưng hai nha hoàn kia lại do dự rõ rệt.

Dù sao nơi đây cũng là phủ Trưởng công chúa, mà một trong hai người kia còn là khách mời của nhà họ Tạ.

Giờ trong phủ toàn là khách quý, nếu thật sự trói người giữa ban ngày ban mặt thì không chỉ mất mặt mà còn gây chuyện lớn.

Hoắc Bình lúc này nào còn để ý được gì nữa, tức giận đến mức máu dồn lên đầu, nghiến răng quát lớn:

“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau động thủ!”

Từ nhỏ nàng đã được cưng chiều lớn lên, giờ lại bị một tiện nhân tát vào mặt vừa tức vừa nhục, trong lòng chỉ hận không thể lập tức gϊếŧ chết Thích Thu cho hả giận.

Hai nha hoàn thấy vậy chỉ đành bước lên phía trước.

Nào ngờ Thích Thu đột nhiên kéo mạnh Hoắc Bình về phía hồ, ra tay rất nhanh.

Thích Thu sức lực lớn, bước chân lại vững chưa để ai kịp phản ứng thì đã đẩy Hoắc Bình nghiêng nửa người ra ngoài hồ.

Hồ này không phải hồ cảnh trong phủ mà là thông với sông hộ thành bên ngoài, nước sâu đến mức không thấy đáy. Nếu thật sự rơi xuống chỉ sợ mất cả nửa cái mạng.

Hoắc Bình lập tức sợ đến nín thở, hai mắt mở to nhìn Thích Thu đầy kinh hoàng.

Dưới chân làn nước lạnh lẽo âm u, sóng gợn lăn tăn.

Hoắc Bình chỉ liếc nhìn thoáng qua mà toàn thân run lên, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

“Tiểu thư!” Hai nha hoàn cũng sợ đến tái mặt, hét lên:

“Thích tiểu thư điên rồi sao? Mau thả tiểu thư nhà ta ra! Nếu tiểu thư có chuyện gì, nhà họ Hoắc tuyệt đối không tha cho người đâu!”

Tiếng kêu của hai nha hoàn giúp Hoắc Bình lấy lại chút tinh thần, cố nén sợ hãi quát:

“Cô... cô dám đẩy ta xuống sao? Tỷ tỷ ta là quý phi trong cung! Nếu tỷ ấy biết chuyện này, cô đừng mong sống rời khỏi kinh thành!”

Thích Thu nghe xong cúi đầu như đang suy nghĩ thật.

Hoắc Bình thấy thế thì thở phào, lớn giọng hơn:

“Còn không mau kéo ta lên! Cẩn thận...”

Trong lòng nàng tính toán, chỉ cần Thích Thu kéo mình lên, không chỉ Thích Thu mà cả nhà họ Thích cũng đừng hòng yên ổn tất cả đều phải vào ngục!

Tốt nhất là chết cùng nhau!

Thích Thu ngẩng đầu lên nhìn nàng, giọng bình thản:

“Cô nói đúng. Chuyện này nếu lộ ra, quý phi nương nương chắc chắn sẽ không tha cho ta.”

Hoắc Bình vừa định đắc ý thì nghe nàng nói tiếp:

“Nhưng nếu cô chết rồi thì cũng chẳng còn ai làm chứng là ta đẩy cô xuống.”

Nói xong, không để Hoắc Bình kịp phản ứng, Thích Thu đột ngột dùng sức khiến nửa người còn lại của Hoắc Bình cũng sắp rơi xuống.

Hoắc Bình sợ đến mức mặt trắng bệch, hoảng hốt túm lấy tay áo Thích Thu, há hốc miệng nhưng lại không thốt ra được lời nào.

“Đừng... đừng mà...” Nàng run rẩy, nước mắt trào ra, cả người run bần bật mãi mới thốt nên lời.

Thích Thu nhìn nàng, bình tĩnh chỉ về phía trước:

“Nơi này là góc hẻo lánh nhất của phủ Trưởng công chúa, phía trước là rừng trúc rậm rạp, không có lối đi rất ít người qua lại. Con đường duy nhất dẫn đến đây nằm ở phía sau, nếu có ai tới, nha hoàn của ta sẽ báo ngay.”

Nàng quay đầu nhìn hai nha hoàn của Hoắc Bình, giọng đều đều:

“Nếu ta đẩy cô xuống, rồi tiện tay đẩy thêm hai nha hoàn của cô xuống nữa, với độ sâu và lạnh của hồ này chưa đến một khắc các ngươi sẽ chết đuối. Đến lúc đó, không có bằng chứng chẳng ai biết là ta làm cả.”

Hai nha hoàn nghe vậy thì mặt tái mét, lập tức quay đầu định chạy.

Nhưng mới quay đi đã bị Sơn Nga tỳ nữ bên cạnh Thích Thu cười tươi đứng chặn lại.

Hoắc Bình lạnh cả sống lưng, toàn thân run rẩy nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thích Thu trong lòng sợ đến rợn cả tóc gáy…

1

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.