TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

Giang Sâm vốn không định nhận lấy phong thư ấy, nhưng trông hai vị cô nương trước mặt khóc đến thảm thương như thế...

Cô nương đứng sau cầm khăn lau nước mắt, cúi đầu, sắc mặt khổ sở giọt lệ cứ thế không ngừng tuôn rơi.

Sợ nếu không nhận thư sẽ khiến Hoắc Bình làm khó thêm, Giang Sâm đành phải đưa tay nhận lấy, khẽ thở dài:

“Được rồi, ta nhận thư. Các vị quay về, nói lại với cô ấy là được.”

Nói xong Giang Sâm xoay người muốn rời đi, trong lòng đã nghĩ lát nữa sẽ bảo hạ nhân đem thư trả lại Hoắc Bình, coi như chưa từng có chuyện gì.

Nào ngờ vừa đi được mấy bước, tay áo lại bị người ta giữ chặt lấy.

Quay đầu nhìn lại, thì ra là vị cô nương lúc nãy vội vàng đuổi theo, kéo lấy tay áo chàng ánh mắt đầy van nài:

“Giang công tử hôm nay Hoắc cô nương tha thiết mời, mong công tử đừng từ chối.”

Giang Sâm thoáng ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào.

Cô nương kia nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi:

“Ta... ta cầu xin công tử, xin ngài hãy đến buổi hẹn của Hoắc cô nương hôm nay... ”

Trước một người khóc, người sau cũng khóc theo trong thủy tạ chợt tràn đầy tiếng nức nở, hai vị cô nương khóc đến nỗi như hóa thành tượng ngọc lệ sa.

Giang Sâm bất lực thở dài.

Hoắc gia có một vị quý phi trong cung, đám con cháu lại càng làm càn hành xử chẳng chút kiêng nể, thật khiến người ta chán ghét.

Xem ra chuyện này hắn thật sự phải tìm Hoắc Bình để nói cho rõ ràng.

Nghĩ vậy, Giang Sâm gật đầu, lần này dứt khoát nói:

“Vậy thì quay về báo với Hoắc cô nương, ta sẽ đến đúng hẹn.”

Sau khi Giang Sâm rời đi, Tĩnh Minh Nguyệt lặng lẽ nhìn theo bóng hắn dần khuất xa, rồi lại nhìn sang Thích Thu đang lấy khăn lau nước mắt nhanh nhẹn trong lòng không khỏi thầm bội phục.

Tĩnh Minh Nguyệt nhìn Thích Thu, như muốn nói gì lại thôi.

... Vì sao nàng ấy trông như chẳng nói gì, mà lại khiến người ta cảm giác như đã nói hết mọi điều?

Nghĩ đến đây, Tĩnh Minh Nguyệt cũng lấy khăn lau mắt.

Chỉ là...

Vừa chấm khăn lên cảm giác cay xè lập tức lan đến mắt, nước mắt nàng lập tức trào ra như suối.

Nàng quên mất trên khăn còn dính nước hành!

Vốn không yên tâm để Thích Thu đi một mình, nàng nhất quyết theo cùng. Thích Thu khi ấy chỉ thở dài đưa cho nàng chiếc khăn khác, còn dặn dò:

“Nếu khóc không nổi thì dùng khăn này chấm nhẹ vào khóe mắt.”

Quả nhiên, hiệu nghiệm tức thì nước mắt rơi như mưa.

Thích Thu nhìn bộ dáng cau mày nhăn mặt của Tĩnh Minh Nguyệt, liền nhịn không được khẽ bật cười.

Tĩnh Minh Nguyệt nhìn thấy, khựng lại một chút cũng cảm thấy chính mình có phần nực cười bèn đưa tay che miệng, bật cười theo.

Không xa đó, có người đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.

Người nọ lập tức quay đầu bỏ chạy.

Giang Sâm cầm bức thư trong tay, cảm giác chẳng khác nào đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay. Hắn vừa lao vào trong viện, liền chạm mặt Tạ Sơ từ trong bước ra.

May thay, Tạ Sơ kịp dừng lại hai người tránh được va vào nhau.

Tạ Sơ lúc ấy vẻ mặt uể oải, thần sắc lười nhác áo dài màu đen làm nổi bật nước da trắng như tuyết của hắn.

Hắn hơi rũ mắt xuống, trông thấy Giang Sâm nhíu chặt mày, bèn hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Sâm hơi do dự sau đó kể lại sơ qua chuyện vừa rồi cuối cùng thở dài, ủ rũ nói:

“Huynh không thấy hai cô nương đó khóc thảm đến mức nào đâu, nhìn là biết bị bắt nạt. Ta có hỏi gì thì cũng không nói, cứ một mực bênh Hoắc tiểu thư. Nhưng... ”

Hắn nghĩ đến cảnh hai cô nương rơi nước mắt trước mặt mình không khỏi hít sâu một hơi, buồn bã nói:

“Nhưng cả hai khóc như mưa, không cần nói cũng hiểu.”

Giang Sâm cười khổ một tiếng:

“Đúng là mọi thứ đều nói lên cả rồi, chẳng cần lời nào.”

Tạ Sơ: “...”

Tạ Sơ tự nhận bản thân làm quan đã vài năm, hành xử luôn công bằng, không có bằng chứng thì tuyệt đối không suy đoán linh tinh. Thế nhưng càng nghe Giang Sâm kể, hắn lại càng cảm thấy có gì đó... quen lắm.

Tạ Sơ bất giác nhớ đến buổi gia yến hôm trước trong phủ, đêm đó trăng sáng rất đẹp.

Ngay đêm đầu tiên vào kinh biểu muội hắn đã làm ra một màn “nói nửa chừng, úp úp mở mở” trước mặt phụ mẫu hắn, như một đòn phủ đầu không tiếng súng.

Tạ Sơ khẽ xoa trán, đè nén suy nghĩ tự suy bụng ta ra bụng người vừa định nói thì thấy một tiểu đồng từ phía hồ vội vàng chạy tới.

Mồ hôi đầy mặt, thở hồng hộc, vừa thấy Tạ Sơ liền nói:

“Công tử, tiểu nhân vừa rồi thấy biểu tiểu thư ở thủy tạ phía trước đi cùng một cô nương khác. Tuy đứng xa không nhìn rõ, nhưng dường như cả hai vừa mới khóc xong, đang dùng khăn lau nước mắt.”

Giang Sâm: “...”

Hắn vừa từ thủy tạ trở về, ngoài hai cô nương đưa thư thì chẳng gặp ai khác. Không lẽ lại trùng hợp đến thế?

Giang Sâm sửng sốt hỏi:

“Có phải một người mặc áo hồng nhạt, một người mặc áo xanh?”

Tiểu đồng gật đầu, nghi hoặc hỏi:

“Sao Giang công tử biết vậy?”

Giang Sâm cứng đờ cả người không thốt nên lời, trong lòng thầm kêu khổ: chuyện quái gì thế này.

Không ngờ nhà họ Hoắc lại dám bắt nạt cả biểu muội của Tạ Sơ. Mà hắn ban nãy còn kể lể một cách đầy xúc động nữa chứ... Có khác nào tự rước họa!

Giang Sâm giờ đến nhìn Tạ Sơ cũng chẳng dám.

Trong khi đó, ở noãn các Hoắc Bình và Trương Dĩnh Uyển đang nghe nha hoàn được cử đi theo dõi Thích Thu và Tĩnh Minh Nguyệt hồi báo.

“Cả hai dám khóc ngay trước mặt Giang công tử, chẳng phải muốn khiến người ta nghĩ ta bắt nạt họ sao?”

Hoắc Bình tức tối bật dậy, đập bàn một cái nghiến răng nghiến lợi.

Trương Dĩnh Uyển khẽ nhíu mày:

“Không ngờ hai người kia lại có tâm cơ như thế. Nếu Giang công tử hiểu lầm chẳng phải sẽ không đến buổi hẹn này nữa hay sao?”

Nàng ta làm ra vẻ đầy lo lắng, như thể thật lòng suy nghĩ vì Hoắc Bình.

Kỳ thực, chuyện Hoắc Bình mời Giang Sâm hắn tám chín phần là sẽ không tới. Nhưng qua lời Trương Dĩnh Uyển lại giống như nếu Giang Sâm không đến, thì chắc chắn là lỗi của Thích Thu và Tĩnh Minh Nguyệt.

Ngọn lửa trong lòng Hoắc Bình còn chưa kịp nguôi, lời này chẳng khác gì lại châm thêm khiến cơn giận bùng lên dữ dội, hoàn toàn thiêu sạch lý trí.

1

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.