TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Khi Thích Thu đến sân viện, thì Tô Hòa và Tạ Sơ đã có mặt.

Hai người đang đứng trong sân. Tô Hòa nghịch ngợm không yên, lúc thì quấn lấy Tạ Sơ đùa giỡn, lúc thì chạy đi trêu con gà chọi mà Tạ Sơ nuôi.

Tạ Sơ thấy phiền, trông thấy Tô Hòa lén nhổ lông gà của mình liền sa sầm mặt, giơ chân đá một cái vào mông hắn, rồi nói với con gà:

“Tiểu Mao, mổ hắn đi!”

Con gà đang nằm rúc một chỗ nghe tiếng liền bật dậy, vươn cổ xông tới mổ Tô Hòa.

Tô Hòa vừa chạy vừa nhảy né tránh, miệng thì kêu lớn cầu cứu:

“Di mẫu cứu con! Biểu ca thả gà mổ con!”

Tạ phu nhân mới ngủ trưa dậy, đang chải đầu trang điểm, nghe tiếng Tô Hòa la liền sai người gọi mọi người vào trong phòng.

Chờ các món ăn được bưng lên đầy đủ, phu nhân cũng vừa từ trong bước ra vừa nhìn thấy Tạ Sơ liền lườm một cái:

“Đem con gà của con về chuồng ngay!”

Nói xong, bà mới gọi mọi người ngồi vào bàn.

Phu nhân để Thích Thu ngồi bên tay trái, giọng điệu cũng dịu đi một chút:

“Chuyện tối qua ta có nghe nói rồi, chắc hôm qua con cũng chưa chơi được mấy. Nếu hôm nay còn muốn ra ngoài dạo thêm thì để ta đi cùng, khỏi phải phiền đến cái tên không đáng tin kia.”

Tiết Thượng Nguyên kéo dài ba ngày, hôm qua mới là ngày đầu tiên.

Thích Thu cũng chẳng có ý muốn đi chơi thêm nhưng thấy phu nhân có lòng nên chỉ gật đầu cho phải phép.

Phu nhân nhận lấy thiệp mời từ tay ma ma bên cạnh, đưa cho Thích Thu:

“Hôm nay còn có thể đi chơi thì đi mai e là không tiện. Đây là thϊếp mời từ phủ Trưởng Công chúa, mời các nữ quyến đến phủ dự tiệc thưởng hoa.”

Mỗi năm vào dịp Thượng Nguyên, Trưởng Công chúa đều sẽ tổ chức một buổi tiệc.

Tin tức bên phủ Công chúa nhanh nhạy, thϊếp mời không chỉ có tên phu nhân mà còn có cả tên Thích Thu.

Thích Thu thầm thở dài.

Quả nhiên, giọng nhắc nhở của hệ thống liền vang lên:

[Sắp vào nội dung nguyên tác, mời ký chủ nhận lấy thiệp mời.]

Vừa mới thoát khỏi một rắc rối, lại gặp ngay một rắc rối khác.

Nhiệm vụ của hệ thống đúng là nối tiếp không dứt, khiến Thích Thu cũng mệt mỏi không thôi.

Ăn cơm xong, phu nhân họ Tạ chỉ dẫn một mình Thích Thu ra khỏi phủ.

Lúc sắp rời đi, Tô Hòa còn ghé sát tai Tạ Sơ thì thào:

“Quả nhiên di mẫu vẫn mong có một đứa con gái, Thích biểu tỷ vừa đến huynh với ta liền chẳng còn chỗ đứng trong lòng di mẫu. ”

Nói rồi, hắn lộ vẻ không vui cầm đũa chọc vào phần cơm trắng còn lại trong bát.

Trước kia mỗi lần đến Tạ phủ, di mẫu đều ưu ái hắn nhất, giờ đi chơi cũng không mang theo hắn nữa.

Tạ Sơ liếc hắn một cái, nhíu mày:

“Đừng chọc nữa, ăn hết cơm trong bát đi.”

Tô Hòa biết rõ tính khí của Tạ Sơ không dám cãi, bèn ấm ức bưng bát lên ăn tiếp.

Lúc này, một ma ma trong viện của phu nhân cười nói đỡ lời:

“Phu nhân đâu phải không quan tâm công tử, chỉ là hôm qua công tử mới gây chuyện, hôm nay nên ở lại phủ tránh rắc rối thôi.”

Tô Hòa nói:

“Vậy chẳng phải là di mẫu chê ta phiền phức sao?”

Ma ma lập tức im bặt.

Tạ Sơ đứng dậy, liếc hắn một cái:

“Ngươi không phải phiền phức thì là gì? Lắm lời nữa thì về lại phủ Hoài Dương Hầu đi.”

Tô Hòa lập tức không dám nói gì thêm, cúi đầu ăn cơm, trong mắt lộ vẻ bất mãn.

Lúc Thích Thu và Tạ phu nhân quay về, trời đã gần tối.

Tiễn Tạ phu nhân về viện xong, Thích Thu quay lại đi đến viện của Tạ Sơ.

Tạ Sơ vẫn chưa về, nàng bèn ngồi chờ dưới đình.

Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng mới thấy Tạ Sơ xuất hiện.

Có vẻ chàng vừa làm việc xong, còn chưa kịp thay quan phục chỉ tháo mũ quan cầm trong tay. Chàng bước qua bóng cây đổ dài, trông như đang suy nghĩ điều gì.

Thấy Thích Thu, Tạ Sơ hơi sững người:

“Sao biểu muội lại ở đây?”

Thích Thu đứng dậy, cúi đầu dưới ánh trăng nửa khuôn mặt trắng trẻo ẩn hiện trong bóng đêm. Ánh trăng dịu dàng phủ lên gương mặt nàng, khiến người ta liên tưởng đến hoa đào đầu xuân, e lệ mà thanh thoát.

Tạ Sơ khựng lại một thoáng, rồi dời mắt đi.

Thích Thu có vẻ ngại ngùng, tay mân mê khăn tay, má hơi đỏ:

“Đêm qua, đa tạ biểu ca đã mua túi thơm của muội.”

Một câu cảm ơn chậm trễ này không khiến Tạ Sơ vui mà ngược lại còn khiến chàng thấy hơi khó xử.

Thích Thu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tạ Sơ, chỉ tự mình lấy ra mấy chiếc túi thơm mới mua hôm nay nhớ lại lời hệ thống dặn:

“Tặng túi thơm là để bày tỏ tình cảm!”

Nghĩ vậy, nàng cắn răng liều một phen. Giọng nàng mềm đi, mắt hơi long lanh ánh nước, như ngậm cả ánh trăng:

“Để cảm tạ biểu ca, muội có thêu thêm mấy chiếc túi thơm muốn tặng cho huynh.”

Tạ Sơ: “...”

Chàng thấy hơi mệt rồi.

Chàng cố gắng từ chối nhẹ nhàng:

“Biểu muội, ta là nam tử thật sự không dùng đến nhiều túi thơm như vậy.”

Nghe vậy, nét buồn thoáng qua trên mặt Thích Thu, nàng siết chặt túi thơm:

“Nhưng muội chỉ biết làm mỗi thứ này thôi...”

Tạ Sơ day trán, bất lực nói:

“Chỉ mấy lượng bạc thôi, muội không cần để trong lòng.”

Thích Thu rơm rớm nước mắt, giọng khẽ:

“Biểu ca không nhận...là chê muội sao?”

Tạ Sơ: “...”

Chàng nhìn nàng gần như sắp khóc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp:

“Được rồi, muội đưa ta đi.”

Thích Thu chờ đúng câu này, lập tức mừng rỡ nhanh nhẹn lấy thêm bốn chiếc túi thơm từ tay áo, cùng chiếc đang cầm trong tay đưa cả năm cái cho Tạ Sơ.

Tạ Sơ nhìn năm chiếc túi thơm đưa tới, ngơ ngác nhìn Thích Thu, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.

“Muội... đây là?”

Thích Thu chỉ chăm chăm vào nhiệm vụ thấy Tạ Sơ không nhận, liền hai tay dâng lên lần nữa:

“Biểu ca?”

Đôi tay nàng trắng ngần thon dài, chiếc túi thơm màu xanh thêu rất ngay ngắn. Nhưng gương mặt Tạ Sơ lại không biết nói gì cho phải.

Chàng thở dài, rút ra ngân phiếu năm mươi lượng chuẩn bị đưa tiền đổi lấy túi thơm như lần trước.

2

0

1 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.