TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Trên hoa thuyền, ngoài việc tung tiền đồng như mọi năm, năm nay còn đặc biệt ném ra một trăm chiếc khăn tay thêu chữ Phúc do Quý nương ở Cẩm Tú Các thêu. Trên khăn có thêu kinh văn, lại từng được mang đến trước Phật khai quang nghe nói có thể phù hộ cho nữ tử gặp được nhân duyên tốt đẹp.

Thẩm Giai Kỳ nhất quyết đòi chen lên phía trước cũng chỉ vì đã sớm nghe chuyện này, nên muốn có một chiếc.

Thích Thu vì nhiệm vụ phải đốt hỏng hoa đăng của nàng ta nên trong lòng vẫn thấy áy náy. Biết nàng ta muốn chiếc khăn ấy, nàng bèn cố gắng giành lấy một chiếc định đưa cho nàng.

Thẩm Giai Kỳ biết Thích Thu đã giành được một chiếc khăn tay. Dù nàng có thích cũng không tiện đòi, đành kìm nén sự khó chịu trong lòng.

Không ngờ Thích Thu lại chủ động đưa chiếc khăn ấy cho nàng, khiến tâm trạng nàng bỗng dưng phức tạp.

Ngẫm nghĩ một lúc, Thẩm Giai Kỳ đưa tay nhận lấy, có chút ngượng ngùng nói lời cảm ơn.

Tạ Sơ tò mò hỏi:

“Muội đưa cho cô ta rồi, còn muội thì sao không cần à?”

Thích Thu lắc đầu:

“Ta không tin mấy chuyện này.”

Quả thực Thích Thu không tin. Chiếc khăn này vốn không phải do hệ thống ban cho, nàng còn mang nhiệm vụ trong người khăn này không thể phù hộ gì được.

Nàng nhìn Tạ Sơ, thầm nghĩ:

Có giữ cũng vô dụng, chẳng thể khiến hắn đột nhiên thấy được cái tốt trong lòng ta, rồi yêu ta đến mức đêm mưa nước mắt giàn giụa mà chạy đi tìm ta đâu.

Ngay lúc đó, Tạ Sơ bất chợt hắt hơi.

Về đến phủ, Tạ Sơ liền bảo người sắp xếp phòng khách cho Tô Hòa nghỉ lại.

Chờ Tô Hòa đi nghỉ rồi, Thích Thu cũng định cáo từ, thì thấy Tạ Sơ rút ra mười lượng bạc đưa cho nàng.

Thích Thu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn.

Dưới ánh nến, ánh mắt Tạ Sơ như phản chiếu ánh trăng dịu dàng, hắn nói:

“Chiếc túi thơm kia, không phải muội nói giá mười lượng bạc sao?”

Thích Thu sững người không dám tin lấy túi thơm trong tay áo ra, đưa thử cho hắn.

Tạ Sơ nhận lấy, gật đầu chào rồi nói:

“Hôm nay đã mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi.”

Tối đó, tại Minh Xuân Lâu Tạ Sơ ngẫm lại chuyện Thích Thu bán túi thơm cho mình cảm thấy mình đã hiểu rõ.

Thích Thu mới vào Kinh, cần tiêu nhiều tiền lại thêm phủ vừa bị cháy tay không dư dả là điều dễ hiểu. Đã là biểu huynh lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn?

Giúp được thì nên giúp.

Bỏ bạc ra mua cái túi thơm ấy, Tạ Sơ càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Nhưng chưa kịp đi xa, đã nghe thấy tiếng gọi khẽ phía sau:

“Biểu ca, chờ một chút.”

Tạ Sơ xoay người lại, thấy Thích Thu rụt rè bước tới, ngoài mặt thì ra vẻ bình tĩnh như chẳng có gì nhưng trong lòng lại nghĩ: Thấy chưa, biểu muội chắc chắn cảm động lắm chắc là muốn cảm ơn mình đây.

Hắn khẽ hắng giọng, định ra vẻ điềm đạm khiêm nhường vừa định giơ tay ý bảo “thôi đừng khen nữa, ta ngại lắm”.

Nhưng chưa kịp nói gì, chỉ thấy Thích Thu bất ngờ lấy ra thêm mấy cái túi hương y hệt như cái vừa rồi.

Nàng mắt sáng rỡ, hai tay nâng túi hương lên trước mặt Tạ Sơ, vừa hồi hộp vừa có chút hưng phấn:

“Biểu ca, ta còn vài cái nữa huynh... có muốn mua thêm không?”

Tạ Sơ: “... ”

***

“Ta rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chẳng lẽ hệ thống nhà ngươi bị lỗi?” Thích Thu không dám tin, kinh ngạc kêu lên.

Tối qua nàng đã mặt dày bán cho Tạ Sơ sáu cái túi hương, cứ tưởng thế là hoàn thành xong nhiệm vụ tặng đồ thêu. Ai ngờ lúc hệ thống chấm điểm lại báo: tiến độ nhiệm vụ vẫn là con số 0.

Thích Thu sốt ruột đến mức sắp phát điên, thể diện cũng mất rồi vậy mà hệ thống lại nói chưa xong?

Đối diện sự chất vấn của nàng hệ thống im lặng một lúc, rồi chậm rãi hiện lại giao diện nhiệm vụ:

[Trong vòng hai tháng, đích thân tặng đồ thêu cho nam chính Tạ Sơ 0/5]

Chữ “tặng” được tô đậm đặc biệt.

[Ta bảo cô “tặng”, chứ có bảo “bán” đâu. Tặng đồ thêu là để bày tỏ tình cảm, cô đem bán đi thì tính làm gì nữa?]

Giọng hệ thống lạnh như băng, còn xen chút khinh bỉ.

Thích Thu: “...”

Nàng cạn lời, chỉ biết tự trách mình đọc đề không kỹ.

Thấy nàng không phản bác nữa, hệ thống bắt đầu phát thưởng:

[Hoàn thành phần nội dung gốc, tổng tiến độ cốt truyện hiện đạt 5%. Thưởng: 100 lượng bạc (đã khấu trừ), giá trị Bạch Liên +1]

[Hiện ký chủ đang nợ hệ thống 300 lượng bạc, hạn trả trong 30 ngày. Quá hạn mỗi ngày tính lãi 5 lượng.】

]

Thích Thu nghe mà đầu óc quay cuồng.

Vì từng nhờ hệ thống giả bệnh trong Ninh Huy Đường, nàng đã gánh món nợ lớn.

Tệ hơn, hệ thống quy định bạc mà nàng đang giữ loại “bạc khởi điểm” chỉ được dùng để tiêu xài, không thể dùng trả nợ.

Chỉ bạc kiếm được từ nhiệm vụ, hoặc được nhân vật quan trọng trong truyện tặng mới được tính là bạc có thể thanh toán.

Cho nên dù nàng cầm bạc đầy túi, vẫn bị tính là đang nợ hệ thống 300 lượng một “nữ chủ nợ” chính hiệu.

[Phát hiện ký chủ đã kiếm được 70 lượng bạc có thể thanh toán, có muốn dùng để trả nợ không?]

Đây là 70 lượng hôm qua nàng bán túi hương cho Tạ Sơ mà có.

Bạc khởi điểm không dùng được, để lại cũng vô ích, đương nhiên phải đem trả nợ.

Thích Thu lập tức bấm chọn [Dùng]

[Đã nhận 70 lượng bạc, còn nợ 230 lượng, mong ký chủ tiếp tục cố gắng.]

Cố gắng kiểu gì đây?

Thích Thu nghĩ kỹ một lát, quyết định tăng tốc hoàn thành nhiệm vụ, kiếm thêm phần thưởng.

Nàng gọi Thủy Ương vào, bảo nàng ra ngoài mua thêm túi hương.

Thủy Ương không rõ nguyên do, nhưng không hỏi gì thêm, nhận bạc xong đi một canh giờ đã mang về cả một đống túi hương đặt trước mặt Thích Thu.

Đúng lúc đó, phu nhân nhà họ Tạ sai người đến mời Thích Thu sang dùng bữa trưa.

2

0

1 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.