TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Hôm nay đúng là chẳng có việc gì thuận lợi, Thẩm Giai Kỳ tức đến phát nghẹn, vừa đi vừa liên tục oán thán với Thích Thu, còn tức giận tuyên bố rằng lát nữa nhất định phải “gặp gỡ tử tế” với hai kẻ đầu óc có vấn đề kia.

Đi thêm mấy bước, hai người liền thấy đoạn đường phía trước đã bị quan binh phong tỏa.

Tiểu đồng của Tạ Sơ đang đứng đó tìm kiếm khắp nơi, vừa thấy hai nàng đến liền chạy vội tới:

“Cuối cùng cũng tìm được hai vị cô nương rồi! Nhất là Thẩm tiểu thư, mau đi theo tại hạ công tử nhà ta có chuyện gấp tìm người!”

Thẩm Giai Kỳ nghe vậy thì sững người, trong lòng lại có chút ngượng ngùng xen lẫn vui mừng, khẽ nói:

“Huynh ấy gấp gáp tìm ta? Là có chuyện gì quan trọng sao... hay là vì lo cho ta... ”

Tiểu đồng ngừng lại một chút, không nói gì thêm, chỉ dẫn đường đưa hai nàng đến chỗ Tạ Sơ.

Tạ Sơ đang đứng giữa bãi đất lộn xộn, mặt đất bụi mù mịt, vài tên gia đinh bị thương nằm rải rác dưới chân nhìn qua cũng đủ thấy trận đánh ban nãy dữ dội thế nào.

Trước mặt hắn là hai thiếu niên, một cao một thấp hiển nhiên chính là hai "nhân vật chính" trong màn hỗn chiến vừa rồi.

Thiếu niên cao hơn, mặc y phục lộng lẫy lúc này đang quay lưng lại với Thích Thu và Thẩm Giai Kỳ. Thiếu niên thấp hơn thì cả người ướt nhẹp, trên người khoác tạm chiếc áo choàng, cúi đầu mặt mày ủ rũ, đang nghe Tạ Sơ nghiêm khắc răn dạy.

Thẩm Giai Kỳ vội chạy tới trước mặt Tạ Sơ, khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng cúi đầu:

“Tạ ca ca tìm muội?”

Tạ Sơ gật đầu, không nói thêm gì lập tức kéo thiếu niên cao lớn kia lại, đẩy đến trước mặt Thẩm Giai Kỳ, rồi thản nhiên giới thiệu:

“Hiền đệ.”

Thiếu niên kia lúc này mới xoay người, trên gương mặt lộ rõ vẻ bối rối, ngũ quan cương nghị, có vài phần giống với Thẩm Giai Kỳ.

Hắn đã chẳng còn chút khí thế nào nữa đưa tay gãi đầu, cúi đầu lí nhí gọi:

“Tỷ tỷ.”

Thẩm Giai Kỳ: “......”

Thích Thu: “......”

Thẩm Giai Kỳ đứng ngây người ra một lúc, thiếu chút nữa không trụ nổi, liếc mắt nhìn sang Thích Thu mặt đỏ đến mức muốn độn thổ xuống đất.

Mãi sau nàng mới hồi thần, liền nâng giọng giận dữ mắng:

“Thẩm Giai Tập! Sao lại là đệ!”

Tạ Sơ lạnh nhạt giải thích:

“Hiền đệ bị chó cắn gãy chân, không đi lại được. Sai người về Quốc công phủ báo tin thì bị ngăn lại. Quốc công gia và Quốc công phu nhân nói không cần đứa con này nữa, bảo ném xuống sông Linh An dìm chết cho xong. Không còn cách nào khác, ta đành phải gọi cô tới đón người.”

Thẩm Giai Kỳ: “......”

... Thích Thu cũng không dám nhìn sắc mặt Thẩm Giai Kỳ.

Chờ huynh muội nhà họ Thẩm rời đi, Tạ Sơ nhìn thiếu niên thấp hơn mình một cái đầu sắc mặt lại lạnh xuống, song không nói thêm lời nào chỉ sai người chuẩn bị xe ngựa.

Hắn bước đến trước mặt Thích Thu, hiếm khi hỏi một câu:

“Vừa rồi đi lạc, hai vị cô nương không gặp chuyện gì bất trắc chứ?”

Thích Thu làm ra vẻ ngoan ngoãn, khẽ lắc đầu.

Tạ Sơ quay đầu, chỉ thiếu niên phía sau:

“Tên này là Tô Hòa, gây ra chuyện rồi. Ta phải đưa nó về phủ Hoài Dương hầu. Hôm nay sợ rằng không thể tiếp tục đưa muội đi dạo được nữa.”

Thích Thu còn chưa kịp đáp, thì phía sau Tô Hòa đã lo lắng kêu lên:

“Biểu ca, đừng đưa ta về! Cha ta mà biết nhất định sẽ đánh chết ta mất!”

Tạ Sơ chẳng hề động lòng.

Thích Thu cũng vừa hay không muốn đi đâu thêm nữa liền lên xe ngựa do Tạ Sơ chuẩn bị.

Cùng lên xe còn có con gà của Tạ Sơ và con chó của Tô Hòa.

Khóe miệng Thích Thu giật giật rốt cuộc đây là cái loại gia đình gì?

Thiếu niên tên là Tô Hòa, xuất thân từ phủ Hoài Dương hầu nếu tính ra thì là biểu đệ của Tạ Sơ và Thích Thu.

Giờ phút này, hắn đang vuốt ve đầu con chó đang gác lên đùi mình nước mắt lưng tròng lo sợ về tình cảnh sắp phải đối mặt sau khi trở về phủ.

Tạ Sơ nghe tiếng y nức nở cũng phát bực, lạnh giọng răn:

“Giờ mới biết sợ à? Khi đánh nhau với nhị lang nhà họ Thẩm, khi thả chó cắn người sao không biết sợ?”

Tô Hòa càng khóc lớn:

“Đệ chỉ đang đứng xem thuyền hoa, là nhị lang nhà họ Thẩm đến gây sự trước! Đệ mới thả Oa Oa cắn hắn, hắn lại đẩy đệ xuống sông! May mà con rắn kia không có độc, không thì giờ đệ đã nằm co giò dưới đất rồi!”

Tạ Sơ chẳng buồn để ý đến, xe ngựa vừa đến phủ Nam Dương hầu thì lập tức đá hắn xuống.

Ai ngờ chưa được bao lâu, Tô Hòa lại mếu máo bò lên.

Tạ Sơ: “...”

Ngoài xe còn có một ma ma đi tới.

Bà cúi đầu, giọng đều đều mà cung kính:

“... Hầu gia và phu nhân nói rồi, phủ Hoài Dương hầu không nuôi nổi đứa con giỏi giang như vậy. Không cho công tử vào cửa, bảo lão nô đem hắn ném xuống sông Linh An dìm chết cho xong chuyện.”

Tạ Sơ: “......”

Tô Hòa không muốn bị dìm chết, ôm chặt lấy chân Tạ Sơ không chịu buông. Con gà của Tạ Sơ thấy không thuận mắt liền chạy tới mổ tay hắn.

Chó của Tô Hòa thấy chủ bị bắt nạt liền sủa “gâu gâu” rồi vung chân cào con gà.

Gà bị rụng mấy sợi lông.

Gà của Tạ Sơ làm sao chịu nhịn liền dang cánh phản công.

Chó né không kịp, bị mổ đau đến mức tru lên.

Trong khoảnh khắc, trong xe liền loạn thành một mớ gà bay chó nhảy, đúng nghĩa đen.

Thích Thu ngồi một bên, nhìn mà sững sờ.

Tô Hòa thấy chó của mình bị ép xuống thế yếu, đau lòng hét lên:

“Biểu ca, huynh quản cái con gà của huynh đi!”

Tạ Sơ: “......”

Hắn nhắm mắt lại trán nổi gân xanh, một tay xách Tô Hòa, một tay đè con gà xuống cố kìm lửa giận mà ra lệnh cho phu xe quay đầu về Tạ phủ.

Vừa hay, xe ngựa về gần đến Tạ phủ thì bắt gặp xe ngựa của Thẩm phủ.

Nhị lang nhà họ Thẩm rõ ràng cũng bị đuổi ra khỏi nhà, ôm theo một bọc hành lý bên cạnh là Thẩm Giai Kỳ đi theo, chắc là đang tìm chốn nương thân.

Kẻ thù gặp mặt, tự nhiên đỏ mắt.

Nhị lang ôm bọc, Tô Hòa ôm chó hai bên vén rèm xe trừng mắt nhìn nhau, lửa giận bừng bừng.

Thích Thu lấy một chiếc khăn thêu cầu phúc đưa cho Sơn Nga đang ngồi ngoài xe. Sơn Nga hiểu ý, gõ cửa xe Thẩm phủ rồi đưa chiếc khăn ấy cho Thẩm Giai Kỳ.

Tạ Sơ nhận ra đây chính là chiếc khăn được ném ra từ thuyền hoa ban nãy.

2

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.