TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Thấy bầy ong mỗi lúc một nhiều, Thẩm Giai Kỳ cũng chẳng còn tâm trí để tức giận, vội vã khoát tay:“Đi thôi, mau tránh ra chỗ khác.”

Thích Thu không lên tiếng ngay, mà chỉ hơi ngẩng đầu ra hiệu cho Sơn Nga.

Sơn Nga hiểu ý, gật đầu, rồi lấy ra hỏa chiết tử chuẩn bị sẵn chạy đến bên chiếc đèn thỏ, châm lửa đốt phần tua đèn.

Lửa vừa bén, đám ong thấy ánh lửa liền bay tán loạn chiếc đèn cũng bị cháy mất một góc, không thể dùng được nữa.

[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành tình tiết trong nguyên tác, phần thưởng sẽ được phát sau.]

“Ngươi làm gì vậy!” Thẩm Giai Kỳ dù vốn chẳng định giữ lại cái đèn nhưng thấy người của Thích Thu tự ý đốt nó, liền giận dữ quát.

“Nếu không đốt thì ong sẽ không bay đi, chẳng may đốt trúng ai thì nguy.” Thích Thu giải thích.

Nàng ngẩng đầu, gương mặt mang theo nét áy náy:

“Dù sao cũng là do ta khiến đèn của Thẩm tiểu thư bị hỏng, nếu lát nữa gặp chỗ nào bán đèn, ta sẽ mua cái khác để bồi thường.”

Thẩm Giai Kỳ nghe xong cũng không tiện nói gì thêm, đành hừ một tiếng rồi nói:

“Thôi, chỉ là cái đèn thôi mà.”

Loại đèn thỏ này năm nào cũng có bán đầy đường trong lễ hội chẳng có gì quý giá. Thẩm Giai Kỳ cũng đã quen mắt nên không vì chuyện nhỏ này mà tiếp tục gây gổ.

Giải quyết xong chuyện đèn, hai người vừa trò chuyện vừa đi tiếp.

Đúng lúc ấy, phía trước bỗng vang lên tiếng xôn xao hỗn loạn.

Người ở phía trước quay đầu lại, ai nấy đều vẻ mặt hốt hoảng, chen lấn chạy về phía sau.

“Sao vậy?” Sơn Nga vội kéo một người hỏi.

Người kia đáp nhanh:

“Mấy vị cô nương mau quay lại đi! Phía trước xảy ra chuyện lớn, quan binh đã phong tỏa cả đường!”

Nghe vậy, Thẩm Giai Kỳ bắt đầu hoảng:

“Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Mà lại ngay trong lễ Thượng Nguyên, còn khiến quan binh phải ra mặt?”

Việc quan binh phong tỏa đường phố không phải chuyện nhỏ, huống chi hôm nay lại là ngày hội.

Tiết Thượng Nguyên là phong tục có từ khi lập triều, kéo dài tới nay ngày này ngay cả các phi tần trong cung cũng mở tiệc khoản đãi khách.

Thậm chí có lúc công chúa và hoàng tử cũng sẽ lén rời cung đi chơi.

Hôm nay quan binh ra mặt, chắc chắn là có chuyện nghiêm trọng rồi!

Lỡ như là công chúa hay hoàng tử lén ra ngoài rồi bị ám sát thì sao?

Nghĩ tới đây, Thẩm Giai Kỳ cũng bị chính suy nghĩ của mình dọa cho giật mình sợ hãi.

Nếu hoàng tử công chúa mà bị ám sát ngoài cung, Hoàng thượng tức giận thì ca ca nàng đang làm việc trong cấm vệ quân liệu có bị liên lụy? Nếu Lệ phi cô cô của nàng vì huynh trưởng cầu xin mà chọc giận Hoàng thượng, thì phủ Quốc công họ Thẩm sẽ ra sao...

Tiêu rồi, Thẩm Giai Kỳ càng nghĩ càng lo. Chẳng lẽ cả nhà nàng sẽ bị liên lụy rồi lưu đày?

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, gấp chết đi được!” Thẩm Giai Kỳ sốt ruột đến mức đổ mồ hôi trán.

Sơn Nga định mở miệng hỏi thêm, nhưng người vừa nói đã không kịp dừng lại, vội vã bỏ chạy.

Chỉ còn Thẩm Giai Kỳ và Thích Thu đứng đó nhìn nhau, cả hai đều ngơ ngác.

Thích Thu cũng đơ người tình tiết lại lệch khỏi nguyên tác rồi sao?

Theo nội dung gốc, sau khi nguyên chủ và Thẩm Giai Kỳ “cắn xé” nhau như con nít, một người tức đỏ mặt, một người khóc đỏ mắt đến cuối cùng trước mặt Tạ Sơ cũng ầm ĩ mà tan rã không vui vẻ gì.

Sau khi Thẩm Giai Kỳ tức giận bỏ đi, Tạ Sơ cũng cho người đưa nguyên chủ về phủ, còn bản thân thì vui vẻ mang “con ruột” đi đến góc thành phía nam.

Thế nhưng bây giờ...

Là có chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ kẻ phóng hỏa ẩn nấp trong kinh thành vẫn chưa bị bắt?

Nếu vậy thật thì lần này đúng là có biến lớn Thích Thu thầm nghĩ.

Trong nguyên tác vì kẻ phóng hỏa mãi không bị bắt, tuy không gây thương vong nhưng sự việc làm mất mặt hoàng thất, khiến mấy vị quan bị phạt ngay cả Tạ Sơ cũng không thoát khỏi một trận mắng mỏ.

Nếu lễ Thượng Nguyên hôm nay thật sự bị phóng hỏa, thì Hoàng thượng nhất định sẽ nổi giận.

Nếu có người bị thương nữa, thì lễ hội này chẳng ai được yên.

Tạ Sơ chắc chắn bị xử phạt Tạ gia cũng bị liên đới. Đến lúc đó, người trong phủ liệu có cho rằng nàng là kẻ xui xẻo rồi đuổi nàng ra ngoài không? Thế thì còn làm sao mà công lược Tạ Sơ?

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ...

Thích Thu âm thầm rủa thầm: đời nàng đúng là xui tận mạng! Chẳng lẽ vừa mới bắt đầu đã phải chết rồi?

Đang mải nghĩ ngợi rối rắm, Sơn Nga kéo nhẹ tay áo nàng, tò mò nói:

“Tiểu thư, hình như phía trước lại yên tĩnh rồi.”

Thích Thu ngẩng đầu nhìn quả nhiên, đám đông phía trước đã lặng lại người người không còn hoảng loạn quay đầu chạy, chỉ thấy vài thư sinh đi ngược lại, vừa lắc đầu vừa trò chuyện.

Sơn Nga vội bước lên hỏi:

“Mấy vị công tử, phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà vừa rồi có bao nhiêu người bỏ chạy như thế?”

Một người trong đám thư sinh nghe vậy liền cười lắc đầu:

“Chuyện lớn gì đâu, chỉ là vài vị công tử nhà giàu nhân dịp lễ Thượng Nguyên mà đánh nhau thôi.”

Một người khác tiếp lời:

“Hai công tử xuất thân danh môn vì tranh giành cô nương tên Ảnh Xuân mà xông vào ẩu đả. Gia đinh hai bên cũng tham gia. Kết quả, một người bị chó cắn gãy chân, một người bị rắn nước cắn vào tay. Ầm ĩ đến mức quan binh phải ra mặt, thái y cũng tới nơi. Đúng là hoang đường!”

Thích Thu: “...”

Thẩm Giai Kỳ: “...”

Hai người nhìn nhau, im lặng.

Vừa rồi hai nàng còn nghĩ ngợi đủ kiểu, thậm chí Thẩm Giai Kỳ còn tưởng tượng ra cảnh cả nhà bị lưu đày bản thân đi xin ăn. Cuối cùng...

Chỉ có thế thôi á?

Thích Thu nghe xong cũng chỉ muốn thốt lên một câu: đúng là nực cười hết chỗ nói.

Hai tên ngốc kia đánh nhau kiểu gì mà một bị chó cắn, một bị rắn cắn? Không thể hiểu nổi.

Thẩm Giai Kỳ thì nói thẳng không khách sáo, trợn mắt một cái:

“Bọn này đầu óc có vấn đề à?”

“Làm chuyện xấu hổ như thế, còn dám gây ra ầm ĩ lớn như vậy giờ e là cả kinh thành đều biết rồi. Không hiểu nhà ai mà dạy ra được đám người đầu đất thế không biết!”

3

0

1 tuần trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.