TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Thích Thu đưa tay trái lên che trán, nheo mắt đầy vẻ lười biếng dáng vẻ tội nghiệp rơi lệ ban nãy đã chẳng còn thấy đâu.

Thuỷ Ương khẽ ngẩn người.

Thấy Thuỷ Ương nhìn mình, Thích Thu liền cong khóe mắt cười đôi mắt tròn xoe lấp lánh, nàng còn nháy mắt với nàng ta một cái khẽ nói:

“Đi gọi Trịnh Triều đến.”

***

Trong địa lao của Hình bộ, không khí ẩm thấp và tối tăm, quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời. Nền đất lồi lõm nhiều chỗ còn đọng nước, giẫm lên là vạt áo bị dính bẩn ngay.

Lúc ấy vào đầu giờ Mùi, người dễ thấy uể oải. Tường ngoài của địa lao bị dây leo phủ kín che khuất luôn cả cửa sổ trời duy nhất khiến bên trong càng âm u hơn.

Trong lao vắng lặng vài tên ngục tốt tụ lại quanh bàn đá, gục đầu xuống ngủ gà ngủ gật.

Bất chợt, một tiếng “rầm” lớn vang lên, phá vỡ không khí yên ắng.

Cánh cửa địa lao bị người bên ngoài mạnh tay đẩy ra.

Một nhóm Cẩm y vệ mặc quan phục phi ngư lạnh lùng bước vào, tay kéo theo vài tên đại hán bị trói chặt đầu còn bị chụp bao tải.

Đám ngục tốt lập tức bị dọa tỉnh, thấy tình hình như thế vội chạy lên tiếp đón.

Tạ Sơ đi cuối cùng, giày giẫm lên chỗ lầy nước cũng chẳng buồn tránh, còn tiện tay đóng cửa địa lao lại, nói:

“Dọn dẹp vài gian phòng giam.”

Nói xong lại hơi cong môi cười lạnh:

“Có khách mới, phải tiếp đãi cho đàng hoàng.”

Nghe thế, mấy tên ngục tốt liền thấy lạnh sống lưng, chẳng ai dám nhìn thẳng vào mặt Tạ Sơ chỉ biết luống cuống kéo nhau đi chuẩn bị.

Vài tên đại hán bị Cẩm y vệ thô bạo ném vào phòng giam mới dọn xong, ngã lăn xuống đất giãy giụa điên cuồng, miệng phát ra những tiếng rên u uất.

Một Cẩm y vệ bước đến tháo bao bố trên đầu chúng xuống.

Mấy tên đó mặt mũi thâm tím bầm dập, miệng còn bị nhét giẻ. Thấy người của Cẩm y vệ liền trợn mắt kinh hoảng, cả người run rẩy cố lùi về sau.

Mấy ngục tốt lén lút nhìn đoán rằng mấy kẻ này lúc bị bắt chắc bị đánh không nhẹ, không biết phạm tội gì nghiêm trọng lắm.

Cẩm y vệ tuy hành sự cứng rắn nhưng cũng ít khi ra tay đánh người trước khi tra hỏi. Nếu ra tay như thế, vậy chắc chắn tội trạng không nhỏ.

Tạ Sơ từ từ bước vào, vì cửa phòng giam thấp hắn còn phải hơi cúi người.

Nhận được ánh mắt ra hiệu từ hắn vài Cẩm y vệ lập tức tiến đến, đè chặt những kẻ đang run lẩy bẩy, bắt đầu khám người.

Hỏa chiết, đá đánh lửa cùng một vài đơn mua rượu thuốc trong mấy ngày gần đây... Từ người mấy kẻ đó đều lục được vật dụng dùng để phóng hỏa.

Ngục tốt đã hiểu rõ đại khái.

“Đại nhân, mời ngài xem.” Trấn phủ sứ đưa mấy thứ vừa lục được đến trước mặt Tạ Sơ.

Tạ Sơ nói: “Mang chân dung mấy kẻ này tới những cửa hàng trong đơn mua hàng mà hỏi. Họ mua nhiều, lại chỉ là mấy ngày gần đây tiệm chắc vẫn còn ấn tượng.”

Cẩm y vệ lập tức phong tỏa mấy con phố gần đó, dựa vào chân dung do Trịnh Triều miêu tả mà đi tuần tra khắp nơi cuối cùng tìm được đám người này trong một căn nhà hoang không ai ở trên phố bên cạnh.

Không chỉ vậy căn nhà ấy vì bị bỏ hoang đã lâu nên bị chúng chiếm dụng làm chỗ ở. Khi Cẩm y vệ xông vào, không cần tra xét kỹ cũng đã tìm thấy hàng chục chum rượu thuốc và vô số hũ sành đựng dầu hắc trong tầng hầm.

Số lượng nhiều đến kinh ngạc, hiển nhiên không thể chuẩn bị trong thời gian ngắn có thể thấy đã có âm mưu từ lâu.

Khi bọn chúng đốt phủ họ Thích, một tiểu đồng của phủ quay về lấy đồ vật thì vô tình bắt gặp, biết mình không phải đối thủ nên liền cưỡi ngựa chạy đến nha môn báo tin.

Chỉ trong vòng một khắc, nửa Thích phủ đã cháy rụi, đủ biết trong phủ bị tưới đầy rượu thuốc dễ bắt lửa.

Trấn phủ sứ Tào Đồn nghĩ mà còn sợ. Với từng ấy dầu rượu, chỉ cần nhóm lửa là có thể thiêu rụi hơn mười phủ đệ trong kinh thành.

Lễ hội Thượng Nguyên đang tới gần, nếu kinh thành xảy ra nhiều vụ cháy liên tiếp thì sẽ rối loạn.

Lúc đó nếu hoàng thượng nổi giận, e rằng không ít người sẽ bị giáng tội mất chức, nhẹ thì về quê làm ruộng cũng đã là may mắn rồi.

May mà tiểu đồng bắt gặp đúng lúc, lại nhìn được mặt hung thủ. Nếu không, bọn chúng phóng hỏa xong trốn khỏi kinh thành thì biết đến bao giờ mới bắt được.

Càng nghĩ càng thấy giận, Tào Đồn siết chặt tay cảm thấy vừa rồi mình còn nương tay quá.

Đúng lúc đó, cửa ngục lại bị đẩy ra, Thiên hộ Phó Cát bước nhanh vào, đi đến trước mặt Tạ Sơ ôm quyền nói:

“Đại nhân, chuyện cháy ở khách điếm Cảnh Duyệt, thuộc hạ đã tra được vài manh mối mới xin ngài xem qua.”

Khách điếm Cảnh Duyệt chính là nơi Dung nương trông coi.

Phó Cát đưa một bản cung lời cho Tạ Sơ, nói:

“Thuộc hạ khi điều tra khu vực xung quanh khách điếm, có một hộ nông dân kể rằng mấy đêm trước luôn thấy một người nam tử to con lảng vảng quanh đó. Đêm trước khi xảy ra cháy, còn thấy người đó xách theo một thùng gì đó, không rõ là vật gì.”

“Người nông dân không nhìn rõ mặt hắn, nhưng nhớ được sau lưng áo có thêu hoa văn giống ngọc bội lại rất to. Vì hiếm thấy kiểu này, vợ người kia đã nhìn kỹ và nhớ rõ thuộc hạ đã bảo nàng ấy vẽ lại.”

Tạ Sơ lật mặt sau bản cung quả nhiên thấy vẽ một hoa văn, tuy nét vẽ xiêu vẹo nhưng rất giống ngọc bội.

Tào Đồn cũng ghé mắt nhìn vừa thấy liền sững người, nhíu mày nói:

“Cái này... chẳng phải là giống hệt...”

Hắn chỉ về phía mấy gã to con đang co rúm trong góc ngục.

Trong căn nhà hoang kia ngoài số dầu rượu còn có mấy gói đồ và y phục. Trong số đó có vài bộ áo có thêu hoa văn y hệt. Khi ấy Tào Đồn không để ý chỉ lật sơ rồi bỏ qua.

Tào Đồn lập tức ra lệnh mang áo và tay nải đến, trải áo ra xem mặt sau quả nhiên giống hệt!

“Chuyện này..” Phó Cát không ngờ đến giờ còn tìm được thêm chứng cứ, cũng thoáng sững người.

“Thuộc hạ sẽ lập tức thẩm vấn chúng.” Sau bao ngày vất vả cuối cùng đã thấy manh mối, Tào Đồn và Phó Cát đều mừng rỡ.

Tạ Sơ cụp mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn sau áo, không rõ đang nghĩ gì. Một lúc sau mới nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.

2

0

1 tuần trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.