TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Nghe thấy động tĩnh sau lưng, nữ y tá hoảng hốt quay đầu lại, trông thấy cảnh tượng trước mặt, cả người liền sững sờ tại chỗ. Không còn la hét, cũng chẳng kêu cứu, chỉ có nước mắt và nước mũi vẫn còn treo lủng lẳng trên mặt, trông đến buồn cười vô cùng.

Bên kia, cậu bé cũng ngây người ra, quay đầu nhìn về phía Lục Quân Yểu, trong mắt ánh lên một tia sáng kỳ dị, không ngừng dao động.

“Bạch bạch bạch!” Một tràng tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên. Lục Quân Yểu theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy cánh cửa lúc nãy nữ y tá đập mạnh bị mở ra từ bên trong.

Một người đàn ông mặc đồ công nhân màu xám bước ra, trông chừng hơn bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, mặt mũi thô ráp, làn da đen sạm, vóc người không cao, ước chừng chỉ khoảng 1m7.

Chỉ thấy hắn cắn thử một ngụm thuốc lá nhai, lộ ra hàm răng vàng khè, rồi hướng về phía Lục Quân Yểu nói:

“Cô em năng lực không tồi nha. Nhìn bộ dáng lúc nãy chắc hẳn cũng là người mang dị năng đi? Có điều chỗ này lúc nãy gây ra động tĩnh hơi lớn, lát nữa chắc chắn sẽ dẫn một bầy tang thi đến. Nhìn sắc mặt em cũng không được tốt lắm, có muốn vào đây trốn tạm không? Cánh cửa này cũng khá chắc chắn đấy!”

Nói rồi, người đàn ông vỗ vỗ cánh cửa lớn sau lưng, nở nụ cười thoải mái với Lục Quân Yểu đang ngồi dưới đất.

Thấy vậy, đồng tử Lục Quân Yểu hơi co lại. Thị lực cô luôn tốt, tuy khoảng cách có hơi xa, nhưng nếu cô không nhìn nhầm, cánh cửa kia chính là bị người đàn ông đó vỗ một cái mà méo mó biến hình. Chưởng lực mạnh như vậy… chẳng lẽ hiện đại cũng có người luyện võ?

Mà đúng là bây giờ cô không còn sức lực thật. Nghe xong lời người kia vừa nói, lại kết hợp với suy đoán trước đó của bản thân, đám quái vật kia hẳn chính là loại “tang thi” từng xuất hiện trong phim ảnh… Nhưng tại sao lại xuất hiện trong hiện thực chứ?

“Cô em suy nghĩ xong chưa? Không vào thì tôi đóng cửa đấy nhé!” Người đàn ông vẫn cười tủm tỉm, chỉ là ánh mắt kia khiến Lục Quân Yểu toàn thân không thoải mái.

“Cô ấy không vào thì tôi vào!” Nữ y tá kia lập tức chen lên, giọng nịnh nọt.

“Thạch ca, lần này em nhất định ngoan ngoãn nghe lời. Anh bảo em làm gì, em làm nấy, được không? Cho em vào đi!”

Tuy khuôn mặt vẫn còn lem nhem nước mắt, thân thể vẫn run lẩy bẩy, nhưng cô ta lại ra sức nở nụ cười lấy lòng, gắng tạo dáng nịnh bợ.

“Cô?” Người đàn ông cười nhạt khinh bỉ, chỉ liếc một cái, nữ y tá lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.

Hắn lại quay đầu, cười ha hả nhìn về phía Lục Quân Yểu:

“Cô em…”

“Tôi vào.” Lục Quân Yểu nghỉ ngơi một lát, cảm thấy thể lực hồi phục chút ít, liền vịn tường đứng dậy, nắm tay cậu bé vẫn đang ngồi xổm ở một bên, cùng nhau bước về phía cánh cửa lớn.

“Cô em, cái này…” Người đàn ông định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

“Làm sao?” Lục Quân Yểu nhướng mày hỏi. Cậu bé bị cô nắm tay vẫn luôn cúi đầu im lặng, không nói một lời.

“À… không có gì, không có gì cả, vào nhanh đi!” Người đàn ông cười gượng, khóe môi nhếch lên một độ cong không rõ ý tứ.

Trên đường đi ngang qua chỗ ông lão, Lục Quân Yểu dừng lại một chút:

“Chú, chúng ta cùng nhau vào đi, chỗ này lát nữa sẽ rất nguy hiểm.”

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.