0 chữ
Chương 8
Chương 8
Nghe vậy, biểu cảm ban đầu còn hơi đờ đẫn của ông lão lập tức khẽ động, sau đó run rẩy gật đầu, nhưng lại không dám nhìn về phía người đàn ông kia.
Ba người cứ thế cùng nhau bước vào trong phòng. Nói là phòng, thật ra chỉ là một phòng họp lớn trong bệnh viện mà thôi. Bên trong đã có không ít người, ước chừng bốn, năm chục người, nam nữ già trẻ đều có, chỉ là phần lớn đều khá gầy yếu, sắc mặt ai nấy trông cũng không được tốt.
Thấy nhóm người Lục Quân Yểu bước vào, gần như toàn bộ ánh mắt trong phòng đều lộ rõ địch ý, thậm chí có người trực tiếp trừng mắt nhìn cô, tỏ rõ sự không chào đón.
“Lại quay về? Không phải bị đuổi ra rồi sao?”
“Đúng đó, còn dắt thêm một con nhỏ vào, là sợ chúng ta ăn ít quá chắc?”
“Nhìn con nhỏ kia cũng có chút sắc nước hương trời đấy, nói không chừng Thạch ca…”
“Chuẩn luôn…”
Vài người thấp giọng nói, rồi cùng nhau cười một tràng như đã hiểu ý, không nói ra mà vẫn rõ ràng. Tiếng cười ấy khiến Lục Quân Yểu thấy vô cùng chói tai, chân mày lập tức nhíu chặt.
Nghe được những lời bàn tán đó, một người đàn ông đang ngồi một mình trong góc cũng khẽ động. Hắn mặc blouse trắng, đeo kính đen, chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn Lục Quân Yểu, lại liếc qua hai người già – trẻ bên cạnh cô.
Khóe miệng hơi nhếch lên, khoanh tay lại, rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Phạm vi một mét xung quanh hắn không có lấy một bóng người, dường như tất cả mọi người tình nguyện chen chúc một chỗ còn hơn là lại gần hắn.
Ngoài cửa, nữ y tá kia vẫn đang quấn lấy người đàn ông tên Thạch ca, không ngừng cầu xin:
“Cho tôi vào với! Tôi cũng muốn vào! Thạch ca! Thạch ca, em xin anh! Em cái gì cũng đồng ý, em không muốn chết! Em không muốn chết ở đây mà!”
Nhưng người đàn ông kia chỉ lạnh mặt, dùng một tay giữ chặt lấy cô ta, dù thế nào cũng không cho cô vào.
Dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông kia, nữ y tá thấy ba người Lục Quân Yểu đã vào trong phòng thì ánh mắt lập tức sáng lên, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lớn tiếng cầu khẩn:
“Em gái kia! Em nói giúp chị một câu với Thạch ca đi! Hắn nhất định sẽ nghe lời em! Em còn nguyện ý cho đứa bé kia và bác sĩ Trần vào, thì cũng nói giúp chị một câu đi được không? Đừng bỏ chị lại ngoài này, chị sẽ chết mất! Chị thật sự không muốn chết, em gái, cầu xin em, nói giúp chị đi, mau lên đi!”
Ba người cứ thế cùng nhau bước vào trong phòng. Nói là phòng, thật ra chỉ là một phòng họp lớn trong bệnh viện mà thôi. Bên trong đã có không ít người, ước chừng bốn, năm chục người, nam nữ già trẻ đều có, chỉ là phần lớn đều khá gầy yếu, sắc mặt ai nấy trông cũng không được tốt.
Thấy nhóm người Lục Quân Yểu bước vào, gần như toàn bộ ánh mắt trong phòng đều lộ rõ địch ý, thậm chí có người trực tiếp trừng mắt nhìn cô, tỏ rõ sự không chào đón.
“Lại quay về? Không phải bị đuổi ra rồi sao?”
“Đúng đó, còn dắt thêm một con nhỏ vào, là sợ chúng ta ăn ít quá chắc?”
“Nhìn con nhỏ kia cũng có chút sắc nước hương trời đấy, nói không chừng Thạch ca…”
Vài người thấp giọng nói, rồi cùng nhau cười một tràng như đã hiểu ý, không nói ra mà vẫn rõ ràng. Tiếng cười ấy khiến Lục Quân Yểu thấy vô cùng chói tai, chân mày lập tức nhíu chặt.
Nghe được những lời bàn tán đó, một người đàn ông đang ngồi một mình trong góc cũng khẽ động. Hắn mặc blouse trắng, đeo kính đen, chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn Lục Quân Yểu, lại liếc qua hai người già – trẻ bên cạnh cô.
Khóe miệng hơi nhếch lên, khoanh tay lại, rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Phạm vi một mét xung quanh hắn không có lấy một bóng người, dường như tất cả mọi người tình nguyện chen chúc một chỗ còn hơn là lại gần hắn.
Ngoài cửa, nữ y tá kia vẫn đang quấn lấy người đàn ông tên Thạch ca, không ngừng cầu xin:
“Cho tôi vào với! Tôi cũng muốn vào! Thạch ca! Thạch ca, em xin anh! Em cái gì cũng đồng ý, em không muốn chết! Em không muốn chết ở đây mà!”
Dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông kia, nữ y tá thấy ba người Lục Quân Yểu đã vào trong phòng thì ánh mắt lập tức sáng lên, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lớn tiếng cầu khẩn:
“Em gái kia! Em nói giúp chị một câu với Thạch ca đi! Hắn nhất định sẽ nghe lời em! Em còn nguyện ý cho đứa bé kia và bác sĩ Trần vào, thì cũng nói giúp chị một câu đi được không? Đừng bỏ chị lại ngoài này, chị sẽ chết mất! Chị thật sự không muốn chết, em gái, cầu xin em, nói giúp chị đi, mau lên đi!”
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
