0 chữ
Chương 41
Chương 41
Nhìn cô bé gái trước mặt sau khi được lau rửa trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, đang tươi cười thoải mái, trong lòng ôm con mèo đen ngủ say, khóe miệng Lục Quân Yểu khẽ giật vài cái.
Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu nổi, vì sao lúc đó lại như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý mang theo con bé trở về? Vì cái gì chứ?
Thậm chí cho đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ khi mình dẫn An Nhã bước qua ngưỡng cửa căn phòng, cái vẻ khinh thường gần như lật tung mái nhà của mẹ Trần Thiến cùng bà nội của cô ta! Ai…
Lục Quân Yểu khẽ thở dài:
“An Nhã đúng không? Sao em lại ở siêu thị một mình thế? Cha mẹ của em đâu?”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé gái lập tức ảm đạm xuống, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười:
“Từ lúc em sinh ra đã không có ba ba. Trước kia mẹ mang em tới siêu thị để mua gấu nhỏ, nhưng một lát sau thì mất điện, rồi em ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì mẹ em đã biến mất, bên cạnh chỉ còn Miêu Miêu thôi. Nhưng mẹ từng nói nếu em bị lạc thì cứ ở nguyên chỗ đó chờ, mẹ sẽ đến tìm em! Chỉ là… em đợi rất nhiều ngày rồi, mẹ vẫn chưa đến tìm em, nên em quyết định tự đi tìm mẹ. Chị ơi, chị không giống với những người khác, em biết mà… Cho nên chị… có thể dẫn em đi tìm mẹ không?”
Nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của bé gái, lòng Lục Quân Yểu bỗng siết lại, không hiểu vì sao lại thấy cay cay nơi sống mũi. Cô khẽ nâng tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của An Nhã:
“Ừ, được rồi, chúng ta cùng đi tìm.”
Nghe xong, đôi mắt bé gái lập tức sáng rực lên:
“Chị gái… chị thật tốt…”
Lục Quân Yểu chỉ khẽ cười, rồi hơi nhíu mày:
“An Nhã, vừa rồi em nói ‘những người đó’ là ai vậy?”
“Chính là những người cùng tỉnh lại với em ở siêu thị, còn cả những kẻ đến siêu thị kiếm đồ ăn nữa, bọn họ đều nói mẹ em đã chết rồi, nhưng em không tin đâu. Còn muốn cướp Miêu Miêu từ em, đều là người xấu cả, em bảo Miêu Miêu đuổi hết bọn họ đi, chỉ là có chút…”
Bé gái nói đến đây thì khựng lại.
“Có chút gì?”
Lục Quân Yểu dịu giọng hỏi tiếp.
“Có chút… làm những người đi tới đi lui đó bị ăn luôn rồi…” An Nhã nhăn mặt.
“Vậy sao? Vậy An Nhã, em có sợ không?”
“Không sợ! An Nhã phải dũng cảm, cái này mẹ từng dạy em.” Bé gái mặt mày đầy vẻ tự hào.
“Ờ… Vậy thì tốt… An Nhã thật lợi hại đó!”
Nghe cô bé nói vậy, Lục Quân Yểu trong một thoáng bỗng không biết nên phản ứng thế nào mới phải…
“Chị Lục! Chị Lục! Hôm nay em cũng rất dũng cảm nha! Một mình gϊếŧ hai con tang thi luôn đó, còn không cần chị nhậm giúp đâu!” Tiêu Hữu nhân cơ hội chen vào tranh công, còn mập mờ liếc mắt thị uy về phía bé gái kế bên.
“Ừ, Tiểu Hữu cũng rất tuyệt!”
Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu nổi, vì sao lúc đó lại như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý mang theo con bé trở về? Vì cái gì chứ?
Thậm chí cho đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ khi mình dẫn An Nhã bước qua ngưỡng cửa căn phòng, cái vẻ khinh thường gần như lật tung mái nhà của mẹ Trần Thiến cùng bà nội của cô ta! Ai…
Lục Quân Yểu khẽ thở dài:
“An Nhã đúng không? Sao em lại ở siêu thị một mình thế? Cha mẹ của em đâu?”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé gái lập tức ảm đạm xuống, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười:
“Từ lúc em sinh ra đã không có ba ba. Trước kia mẹ mang em tới siêu thị để mua gấu nhỏ, nhưng một lát sau thì mất điện, rồi em ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì mẹ em đã biến mất, bên cạnh chỉ còn Miêu Miêu thôi. Nhưng mẹ từng nói nếu em bị lạc thì cứ ở nguyên chỗ đó chờ, mẹ sẽ đến tìm em! Chỉ là… em đợi rất nhiều ngày rồi, mẹ vẫn chưa đến tìm em, nên em quyết định tự đi tìm mẹ. Chị ơi, chị không giống với những người khác, em biết mà… Cho nên chị… có thể dẫn em đi tìm mẹ không?”
“Ừ, được rồi, chúng ta cùng đi tìm.”
Nghe xong, đôi mắt bé gái lập tức sáng rực lên:
“Chị gái… chị thật tốt…”
Lục Quân Yểu chỉ khẽ cười, rồi hơi nhíu mày:
“An Nhã, vừa rồi em nói ‘những người đó’ là ai vậy?”
“Chính là những người cùng tỉnh lại với em ở siêu thị, còn cả những kẻ đến siêu thị kiếm đồ ăn nữa, bọn họ đều nói mẹ em đã chết rồi, nhưng em không tin đâu. Còn muốn cướp Miêu Miêu từ em, đều là người xấu cả, em bảo Miêu Miêu đuổi hết bọn họ đi, chỉ là có chút…”
Bé gái nói đến đây thì khựng lại.
“Có chút gì?”
Lục Quân Yểu dịu giọng hỏi tiếp.
“Có chút… làm những người đi tới đi lui đó bị ăn luôn rồi…” An Nhã nhăn mặt.
“Không sợ! An Nhã phải dũng cảm, cái này mẹ từng dạy em.” Bé gái mặt mày đầy vẻ tự hào.
“Ờ… Vậy thì tốt… An Nhã thật lợi hại đó!”
Nghe cô bé nói vậy, Lục Quân Yểu trong một thoáng bỗng không biết nên phản ứng thế nào mới phải…
“Chị Lục! Chị Lục! Hôm nay em cũng rất dũng cảm nha! Một mình gϊếŧ hai con tang thi luôn đó, còn không cần chị nhậm giúp đâu!” Tiêu Hữu nhân cơ hội chen vào tranh công, còn mập mờ liếc mắt thị uy về phía bé gái kế bên.
“Ừ, Tiểu Hữu cũng rất tuyệt!”
12
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
