TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42

Lục Quân Yểu cũng tán thưởng y như vậy, ha ha, có hai đứa bé này thật sự là quá thú vị rồi, Tiểu Hữu lúc trước đã rất giống người lớn, không ngờ sau khi có An Nhã lại có thể bị kích phát ra tính trẻ con!

Mà bên kia, Nhậm Tuần khoanh tay nhìn chăm chú về phía bên này, cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn cười. Đợi đến khi liếc thấy con mèo đen đang cuộn mình trên đùi bé gái, ánh mắt cô khựng lại, khóe miệng đang mỉm cười chậm rãi thu liễm, họ An, mùi hương, mèo đen… sao lại trùng hợp như vậy, chẳng lẽ là cô gái đó?

Nghĩ đến đây, cô đứng thẳng người đang hơi tựa nghiêng vào khung cửa, bước lên trước hai bước, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt bé gái. Hẳn là không sai, hiện tại đã lờ mờ nhìn ra bóng dáng khi lớn lên, có lẽ chính là người đó trong trí nhớ của mình. Nhưng vì sao cô gái đó lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ kiếp trước cô cũng là người xuất thân từ thành phố S? Thật là không thể tưởng tượng nổi!

Tiêu Hữu, An Nhã… không ngờ lại có thể gặp được cả hai người ở đây, hơn nữa đều là vì A Yểu, chẳng lẽ trong vận mệnh đã có sắp đặt điều gì sao?

“Chị ơi… An Nhã…”

“Chị Lục…”

Nhìn hai đứa trẻ tranh giành Lục Quân Yểu đến mức ầm ĩ không thôi, Nhậm Tuần trong lúc suy đoán cũng không nhịn được mà nở nụ cười nhẹ, trong lòng dâng lên chút cảm xúc khó nói thành lời.

Kiếp trước, hai đứa đó chính là những người khiến kẻ khác vừa nghe danh đã sợ mất mật, vậy mà khi còn nhỏ lại là bộ dạng như thế này, thật sự khiến người ta không nhận ra.

Nhớ lại hình ảnh trong trí nhớ, một người đàn ông lạnh lùng uy nghiêm, và một người con gái luôn theo sát bên cạnh, lãnh đạm mà sắc bén như cái bóng… Nhậm Tuần cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải ký ức của mình đã nhầm lẫn ở đâu không?

“Chị ơi, sao Miêu Miêu còn chưa tỉnh lại vậy?”

An Nhã lo lắng hỏi, đưa tay khẽ xoa con vật nhỏ đang ngủ say trên đùi, lúc lên lúc xuống theo nhịp thở.

“Có lẽ phải đợi thêm chút nữa, không phải đã ngừng chảy máu rồi sao? Nhất định sẽ không sao đâu… Nhìn lúc này ngoan ngoãn như vậy, vẫn rất đáng yêu mà!”

Lục Quân Yểu an ủi, cũng đưa tay ra xoa đầu mèo.

Miêu? Đáng yêu? Nhậm Tuần liếc nhìn con cục bông đen sì kia một cái, đúng là dễ khiến người ta bị lừa, đợi đến khi mọi người thấy nó lộ ra răng nanh và vuốt sắc nhọn thì sẽ không thấy nó đáng yêu nữa đâu, ha…

3

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.