0 chữ
Chương 40
Chương 40
Ôm mèo đen, nhìn bóng dáng Lục Quân Yểu dần biến mất, bé gái khẽ lẩm bẩm, trong mắt hiện lên một tia kiên định.
Một đường chém gϊếŧ, Lục Quân Yểu cuối cùng cũng trở lại chỗ cô đã chia tay Tô Lê Âm. Vừa mới đến nơi, liền bị một trận chất vấn ập đến.
“Lục Quân Yểu, cậu sao lại thế này a? Không biết nơi này rất nguy hiểm sao? Vậy mà lại chạy loạn lên, cũng không nói với tôi một tiếng, bây giờ có năng lực rồi đúng không? Không thèm để tôi vào mắt nữa đúng không?”
Tô Lê Âm tức giận chất vấn, ngón trỏ gần như muốn dí sát vào mặt nữ sinh đối diện.
Khéo léo dời đi ngón tay của cô, Lục Quân Yểu cười làm lành:
“Xin lỗi mà A Âm, tôi thật sự không cố ý đâu, giờ không phải an toàn trở về rồi sao! Ồ, chỗ này đồ cậu thu thập đủ hết rồi hả, A Âm lợi hại ghê á!”
Lục Quân Yểu chớp chớp đôi mắt, trong ánh mắt còn lấp lánh sự chân thành và ngưỡng mộ, khiến Tô Lê Âm nghẹn lời, không trách móc nổi câu nào.
“Thôi thôi, đừng có nịnh nữa, A Tuần với mọi người bọn họ chắc đã sớm đợi bên ngoài rồi, chúng ta mau ra thôi!”
Tô Lê Âm thúc giục, nghĩ đến việc Nhậm Tuần với Thẩm Vân Diệc bị phân thành một nhóm đã khiến cô ta khó chịu rồi, huống chi giờ lại ở riêng với nhau lâu như vậy, lòng càng như bị lửa nướng, chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài.
“Ừ, được rồi!”
Nghe vậy, Lục Quân Yểu vội vàng đi theo.
Ra đến cửa, quả nhiên thấy mọi người đã đứng chờ sẵn. Ngoại trừ Trần Thiến và ba nam sinh kia trông có chút chật vật, thì những người khác trông vẫn ổn. Tiêu Hữu ngoan ngoãn đứng cạnh Nhậm Tuần, vừa thấy Lục Quân Yểu bước ra, ánh mắt liền sáng bừng.
“Chị…”
Cậu bé chạy nhanh đến bên cạnh Lục Quân Yểu, nắm tay cô, ngẩng đầu cười, khóe miệng cong lên đầy vui vẻ. Lần thu thập này hai người không cùng một tổ, hơn nữa là do chính Lục Quân Yểu yêu cầu – cô không muốn Tiêu Hữu vì mình mà đánh mất cơ hội rèn luyện. Chỉ có khi tách nhau ra, cậu bé mới có thể trưởng thành hơn. Nhưng nhìn hiện tại thì hiệu quả… có vẻ chưa thấy đâu cả…
“Sao hai người lâu vậy? A Yểu, hai người các ngươi cuối cùng cũng gom được bao nhiêu đồ thế? Tụi ta ra ngoài từ lâu rồi đó nha!”
Nhậm Tuần khoanh tay cười nói.
“Thật ra là A Âm gom là chính, tôi gặp chút chuyện, nên thu thập không được bao nhiêu…”
Lục Quân Yểu ngượng ngùng nói, không những không nhiều, còn mang cho người ta nữa…
“Ồ vậy à? Vậy có tính luôn ‘món hàng lớn’ phía sau không đó?”
Nhậm Tuần chu môi, ra vẻ đầy ẩn ý.
Phía sau? Món hàng lớn? Lục Quân Yểu nghi hoặc quay đầu nhìn lại, liền thấy một bóng dáng gầy gò đang cố gắng chuồn đi mà không thành.
Mà bóng dáng kia thấy mình đã bị phát hiện, dứt khoát không trốn nữa, ôm con mèo đen lao thẳng về phía Lục Quân Yểu, vừa chạy vừa ôm lấy đùi cô, nước mắt ngắn dài:
“Chị ơi, em sợ quá! Miêu Miêu nó cứ ngủ mãi, ô ô…”
Nghe vậy, khoé miệng Lục Quân Yểu không ngừng giật giật. Mèo của em ngủ thì liên quan gì tới chị chứ? Mà nó bị thương, đương nhiên là phải nghỉ ngơi, em cứ ôm nó chạy khắp nơi như vậy thì có ích gì đâu?
Chỉ là những lời này còn chưa kịp nói ra, bé gái kia đã ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh đẫm lệ long lanh nhìn cô, nhẹ nhàng lắc lắc chân cô:
“Chị ơi, em muốn đi cùng chị, có được không?”
Vừa dứt lời, hai hàng nước mắt liền chảy xuống khuôn mặt nhỏ lem nhem, để lại hai vệt trắng rõ rệt — nhìn vừa buồn cười, lại vừa xót xa.
Một đường chém gϊếŧ, Lục Quân Yểu cuối cùng cũng trở lại chỗ cô đã chia tay Tô Lê Âm. Vừa mới đến nơi, liền bị một trận chất vấn ập đến.
“Lục Quân Yểu, cậu sao lại thế này a? Không biết nơi này rất nguy hiểm sao? Vậy mà lại chạy loạn lên, cũng không nói với tôi một tiếng, bây giờ có năng lực rồi đúng không? Không thèm để tôi vào mắt nữa đúng không?”
Tô Lê Âm tức giận chất vấn, ngón trỏ gần như muốn dí sát vào mặt nữ sinh đối diện.
Khéo léo dời đi ngón tay của cô, Lục Quân Yểu cười làm lành:
“Xin lỗi mà A Âm, tôi thật sự không cố ý đâu, giờ không phải an toàn trở về rồi sao! Ồ, chỗ này đồ cậu thu thập đủ hết rồi hả, A Âm lợi hại ghê á!”
“Thôi thôi, đừng có nịnh nữa, A Tuần với mọi người bọn họ chắc đã sớm đợi bên ngoài rồi, chúng ta mau ra thôi!”
Tô Lê Âm thúc giục, nghĩ đến việc Nhậm Tuần với Thẩm Vân Diệc bị phân thành một nhóm đã khiến cô ta khó chịu rồi, huống chi giờ lại ở riêng với nhau lâu như vậy, lòng càng như bị lửa nướng, chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài.
“Ừ, được rồi!”
Nghe vậy, Lục Quân Yểu vội vàng đi theo.
Ra đến cửa, quả nhiên thấy mọi người đã đứng chờ sẵn. Ngoại trừ Trần Thiến và ba nam sinh kia trông có chút chật vật, thì những người khác trông vẫn ổn. Tiêu Hữu ngoan ngoãn đứng cạnh Nhậm Tuần, vừa thấy Lục Quân Yểu bước ra, ánh mắt liền sáng bừng.
Cậu bé chạy nhanh đến bên cạnh Lục Quân Yểu, nắm tay cô, ngẩng đầu cười, khóe miệng cong lên đầy vui vẻ. Lần thu thập này hai người không cùng một tổ, hơn nữa là do chính Lục Quân Yểu yêu cầu – cô không muốn Tiêu Hữu vì mình mà đánh mất cơ hội rèn luyện. Chỉ có khi tách nhau ra, cậu bé mới có thể trưởng thành hơn. Nhưng nhìn hiện tại thì hiệu quả… có vẻ chưa thấy đâu cả…
“Sao hai người lâu vậy? A Yểu, hai người các ngươi cuối cùng cũng gom được bao nhiêu đồ thế? Tụi ta ra ngoài từ lâu rồi đó nha!”
Nhậm Tuần khoanh tay cười nói.
“Thật ra là A Âm gom là chính, tôi gặp chút chuyện, nên thu thập không được bao nhiêu…”
Lục Quân Yểu ngượng ngùng nói, không những không nhiều, còn mang cho người ta nữa…
“Ồ vậy à? Vậy có tính luôn ‘món hàng lớn’ phía sau không đó?”
Phía sau? Món hàng lớn? Lục Quân Yểu nghi hoặc quay đầu nhìn lại, liền thấy một bóng dáng gầy gò đang cố gắng chuồn đi mà không thành.
Mà bóng dáng kia thấy mình đã bị phát hiện, dứt khoát không trốn nữa, ôm con mèo đen lao thẳng về phía Lục Quân Yểu, vừa chạy vừa ôm lấy đùi cô, nước mắt ngắn dài:
“Chị ơi, em sợ quá! Miêu Miêu nó cứ ngủ mãi, ô ô…”
Nghe vậy, khoé miệng Lục Quân Yểu không ngừng giật giật. Mèo của em ngủ thì liên quan gì tới chị chứ? Mà nó bị thương, đương nhiên là phải nghỉ ngơi, em cứ ôm nó chạy khắp nơi như vậy thì có ích gì đâu?
Chỉ là những lời này còn chưa kịp nói ra, bé gái kia đã ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh đẫm lệ long lanh nhìn cô, nhẹ nhàng lắc lắc chân cô:
“Chị ơi, em muốn đi cùng chị, có được không?”
Vừa dứt lời, hai hàng nước mắt liền chảy xuống khuôn mặt nhỏ lem nhem, để lại hai vệt trắng rõ rệt — nhìn vừa buồn cười, lại vừa xót xa.
5
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
