0 chữ
Chương 33
Chương 33
Đến bản thân Thẩm Vân Phi còn thấy vừa lòng, A Tuần thích cô ta cũng chẳng có gì lạ.
“Không cần đâu, lần trước khi vào kho đông lạnh đó, tôi lấy còn nhiều hơn cô, Vân Phi muốn ăn gì, tôi sẽ làm cho em ấy.”
Không đợi Thẩm Vân Phi lên tiếng, Thẩm Vân Diệc – người vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lạnh giọng cắt ngang, ánh mắt thì lướt qua nơi không ai để ý, ẩn hiện chút hối hận.
“Kỳ thật anh là sợ chị Nhậm Tuần vất vả quá, nên mới nói vậy. Chị tìm đồ ăn vốn cũng khó, cứ giữ lại cho mình đi, còn anh ấy tìm được nhiều hơn, nếu em muốn ăn gì, anh ấy sẽ nấu cho em.”
Thẩm Vân Phi vội vàng giải thích, người khác có thể không hiểu anh trai mình, nhưng cô thì quá rõ. Từ nhỏ đã như thế, rõ ràng là có lòng tốt nhưng nói ra thì cứ cứng ngắc, thái độ lại lạnh nhạt, nữ sinh nào mà hiểu nổi cơ chứ, ai…
Từ lúc Thẩm Vân Diệc mở miệng cho đến khi Thẩm Vân Phi giải thích, biểu cảm của Nhậm Tuần vẫn không hề thay đổi. Kiếp trước cô đã ở cùng hai anh em này rất lâu, huống chi cô đối với Thẩm Vân Diệc… sao có thể không nghe ra ý ngoài lời của hắn, nhưng cho dù nghe ra rồi thì thế nào…
“Anh là anh, tôi là tôi, tôi nguyện ý nấu cho Vân Phi ăn là chuyện của tôi, không cần anh bận tâm.”
Nhậm Tuần đứng dậy, trên mặt từ đầu đến cuối không có lấy một tia biểu cảm dư thừa.
Vừa quay người lại liền thấy Tô Lê Âm đang đứng ngoài cửa thăm dò nhìn vào, chắc là vừa mới dàn xếp ổn thỏa với nhà Trần Thiến rồi.
Nhìn cô một cái, như nhớ tới điều gì, Nhậm Tuần lại quay người, hướng về phía Thẩm Vân Diệc cũng đang nhìn cô, miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc:
“Nhưng vẫn cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Nghe được câu này, Lục Quân Yểu bên cạnh có chút hoảng sợ, sau đó chăm chú đánh giá người đàn ông đang đứng bên kia — đây có lẽ là lần đầu tiên A Tuần mỉm cười với con trai đi, tạm cho là mỉm cười đi, thật hiếm thấy đó!
Người này có gì đặc biệt sao? Ừm… nhìn cũng đẹp trai, thực lực cũng được… Ờm, nói thế thì cũng coi như điều kiện không tệ… nhưng vẫn thấy là lạ!
Còn ở cửa, sắc mặt Tô Lê Âm lập tức trở nên vô cùng khó coi, hàm răng cắn chặt môi dưới, sau đó trông thấy Nhậm Tuần từ bên cạnh mình đi qua, trong mắt thoáng hiện lên tia ghen ghét, vì vậy cũng không thấy được ánh nhìn lạnh lùng châm chọc của nữ sinh vừa lướt qua bên cạnh.
Nhìn thấy Nhậm Tuần đi ra ngoài, Lục Quân Yểu cũng theo ra, cô còn có chút việc cần đưa cho cô ấy.
Thấy hai chị em của mình cùng ra ngoài, Tô Lê Âm liền điều chỉnh sắc mặt, mang theo nụ cười đúng mực bước vào:
“Vân Phi…”
“Không cần đâu, lần trước khi vào kho đông lạnh đó, tôi lấy còn nhiều hơn cô, Vân Phi muốn ăn gì, tôi sẽ làm cho em ấy.”
Không đợi Thẩm Vân Phi lên tiếng, Thẩm Vân Diệc – người vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lạnh giọng cắt ngang, ánh mắt thì lướt qua nơi không ai để ý, ẩn hiện chút hối hận.
“Kỳ thật anh là sợ chị Nhậm Tuần vất vả quá, nên mới nói vậy. Chị tìm đồ ăn vốn cũng khó, cứ giữ lại cho mình đi, còn anh ấy tìm được nhiều hơn, nếu em muốn ăn gì, anh ấy sẽ nấu cho em.”
Thẩm Vân Phi vội vàng giải thích, người khác có thể không hiểu anh trai mình, nhưng cô thì quá rõ. Từ nhỏ đã như thế, rõ ràng là có lòng tốt nhưng nói ra thì cứ cứng ngắc, thái độ lại lạnh nhạt, nữ sinh nào mà hiểu nổi cơ chứ, ai…
“Anh là anh, tôi là tôi, tôi nguyện ý nấu cho Vân Phi ăn là chuyện của tôi, không cần anh bận tâm.”
Nhậm Tuần đứng dậy, trên mặt từ đầu đến cuối không có lấy một tia biểu cảm dư thừa.
Vừa quay người lại liền thấy Tô Lê Âm đang đứng ngoài cửa thăm dò nhìn vào, chắc là vừa mới dàn xếp ổn thỏa với nhà Trần Thiến rồi.
Nhìn cô một cái, như nhớ tới điều gì, Nhậm Tuần lại quay người, hướng về phía Thẩm Vân Diệc cũng đang nhìn cô, miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc:
“Nhưng vẫn cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Người này có gì đặc biệt sao? Ừm… nhìn cũng đẹp trai, thực lực cũng được… Ờm, nói thế thì cũng coi như điều kiện không tệ… nhưng vẫn thấy là lạ!
Còn ở cửa, sắc mặt Tô Lê Âm lập tức trở nên vô cùng khó coi, hàm răng cắn chặt môi dưới, sau đó trông thấy Nhậm Tuần từ bên cạnh mình đi qua, trong mắt thoáng hiện lên tia ghen ghét, vì vậy cũng không thấy được ánh nhìn lạnh lùng châm chọc của nữ sinh vừa lướt qua bên cạnh.
Nhìn thấy Nhậm Tuần đi ra ngoài, Lục Quân Yểu cũng theo ra, cô còn có chút việc cần đưa cho cô ấy.
Thấy hai chị em của mình cùng ra ngoài, Tô Lê Âm liền điều chỉnh sắc mặt, mang theo nụ cười đúng mực bước vào:
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
