0 chữ
Chương 32
Chương 32
“Được, mọi người đều bớt nói một câu đi, đặc biệt là cô, A Yểu, Đỗ a di với bà Trần tuổi tác đều lớn hơn cô mấy lần, cô sao lại nói chuyện không khách khí như vậy!” Tô Lê Âm mở miệng nói, “Bất quá, lời Đỗ a di nói cũng thật sự hơi khó nghe. Dù sao thì A Tuần cũng là bạn của tôi, trong căn hộ này cũng có phần của cậu ấy, các người hiện tại đang ở phòng ngủ vốn là của cậu ấy, sao lại có thể nói cậu ấy như vậy! Giờ mọi người nhường nhau một bước, nói lời xin lỗi là xong mà!”
Nghe xong một đoạn này, Nhậm Tuần – người đang quay lưng về phía cô ta khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười lạnh.
Nói thế nào thì cũng là bạn của nhau, cô bị người ta làm nhục, cuối cùng vẫn phải vì giữ thể diện của cô ta? Tô Lê Âm, thì ra từ đầu đến cuối cô vẫn là một kẻ ích kỷ như vậy. Cũng trách cô xưa nay chưa từng nhìn rõ cô ta, ha…
Nghĩ như vậy, cô gái mặc đồ đen không nói một lời, xoay người rời đi.
Lục Quân Yểu thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, mới đi được hai bước lại quay đầu liếc nhìn đám người phía sau, hừ lạnh một tiếng:
“Tôi không sai, tôi không xin lỗi đâu, hừ!”
“Ai ya…” Phía sau lại bắt đầu có người nổi giận, nhưng lập tức bị Tô Lê Âm trấn an:
“Đỗ a di, đỗ a di, A Yểu còn nhỏ không hiểu chuyện, người đừng tức giận mà…”
Nghe thấy trong bếp vang lên giọng nói ôn hòa của Tô Lê Âm, Lục Quân Yểu nhíu mày, sau đó theo Nhậm Tuần trở về căn phòng vốn thuộc về mình, “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
“Thật là, A Âm nói chuyện với mấy người đó làm gì, bực mình!”
Lục Quân Yểu nhỏ giọng lầm bầm.
Nhậm Tuần đi trước vào phòng, nghe được lời cô nói thì chỉ khẽ nhướng mày, sau đó bước về phía giường nơi Thẩm Vân Phi đang nằm.
“Vân Phi, xin lỗi nhé, không ngờ nồi cháo sáng sớm tôi hầm lại bị người nhà Trần Thiến ăn sạch. Nhưng không sao, lúc sáng tôi ra ngoài có vào một nhà hàng lớn, tìm được kho đông lạnh của họ. Dù điện đã bị cắt nhưng may mà vẫn còn ít đá lạnh, bên trong còn chút thịt và xương chưa bị hỏng hoàn toàn, tôi lấy được hai khúc xương đầu, để lát nữa nấu canh cho cô uống. Hương vị chắc cũng không tệ lắm đâu.”
Nhậm Tuần cười ôn hòa nói.
Nụ cười kia khiến Lục Quân Yểu nhìn mà thất thần, trừ cô và A Âm ra, A Tuần từ bao giờ lại cười dịu dàng như vậy với người khác?
Ngay sau đó cô lại liếc nhìn Thẩm Vân Phi đang ngồi trên giường, trong mắt hiện lên một tia khó chịu thoáng qua, chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Nghe xong một đoạn này, Nhậm Tuần – người đang quay lưng về phía cô ta khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười lạnh.
Nói thế nào thì cũng là bạn của nhau, cô bị người ta làm nhục, cuối cùng vẫn phải vì giữ thể diện của cô ta? Tô Lê Âm, thì ra từ đầu đến cuối cô vẫn là một kẻ ích kỷ như vậy. Cũng trách cô xưa nay chưa từng nhìn rõ cô ta, ha…
Lục Quân Yểu thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, mới đi được hai bước lại quay đầu liếc nhìn đám người phía sau, hừ lạnh một tiếng:
“Tôi không sai, tôi không xin lỗi đâu, hừ!”
“Ai ya…” Phía sau lại bắt đầu có người nổi giận, nhưng lập tức bị Tô Lê Âm trấn an:
“Đỗ a di, đỗ a di, A Yểu còn nhỏ không hiểu chuyện, người đừng tức giận mà…”
Nghe thấy trong bếp vang lên giọng nói ôn hòa của Tô Lê Âm, Lục Quân Yểu nhíu mày, sau đó theo Nhậm Tuần trở về căn phòng vốn thuộc về mình, “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
“Thật là, A Âm nói chuyện với mấy người đó làm gì, bực mình!”
Lục Quân Yểu nhỏ giọng lầm bầm.
Nhậm Tuần đi trước vào phòng, nghe được lời cô nói thì chỉ khẽ nhướng mày, sau đó bước về phía giường nơi Thẩm Vân Phi đang nằm.
Nhậm Tuần cười ôn hòa nói.
Nụ cười kia khiến Lục Quân Yểu nhìn mà thất thần, trừ cô và A Âm ra, A Tuần từ bao giờ lại cười dịu dàng như vậy với người khác?
Ngay sau đó cô lại liếc nhìn Thẩm Vân Phi đang ngồi trên giường, trong mắt hiện lên một tia khó chịu thoáng qua, chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
3
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
