TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Trải qua vài con phố đổ nát, cuối cùng Lục Quân Yểu cũng nhìn thấy khu nhà mình mong nhớ bấy lâu.

Đó là một khu dân cư cũ kỹ, không có cây xanh, càng không có công viên hay đài phun nước như mấy khu cao cấp khác. Căn hộ của họ nằm ở mặt đường lớn, tầng trệt là các kiểu cửa hàng tạp hóa, trà sữa, tiệm tóc… ban đêm thường rất ồn ào, ngủ không yên, ra đường cũng chẳng an toàn gì.

Nhưng khi ba người họ mua nhà, trong tay đâu có bao nhiêu tiền, vay mượn thêm mới đủ mua được căn hộ nhỏ trong khu này. Lúc ấy chính là Nhậm Tuần góp phần lớn, vì cô đi làm sớm, tích cóp được nhiều hơn. Bọn họ đã từng nói với nhau rằng:

“Sau này nếu lấy chồng, chỗ này chính là nhà mẹ đẻ, dù có uất ức đến đâu cũng có thể quay về.”

Giờ đây đứng trước nơi từng gắn bó biết bao kỷ niệm, Lục Quân Yểu đảo mắt nhìn xung quanh: kính cửa hàng đã vỡ nát, cửa sắt bị bật tung, bên trong còn có thể nhìn thấy vài món trang trí Giáng Sinh sót lại, rách nát, bụi phủ đầy. Nhưng… không một bóng người. Không một tiếng động.

Nơi từng ấm áp nhất… giờ như hóa thành vùng đất chết.

Ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, Lục Quân Yểu có thể bắt gặp vài gương mặt đầy cảnh giác thập thò sau lớp rèm dày cộm của các căn hộ trên lầu. Nhưng chỉ cần cô đưa mắt nhìn lên, người trong phòng liền lập tức rụt vào, hoàn toàn biến mất. Cảnh tượng ấy y hệt như suốt dọc đường cô đã gặp — cửa sổ đóng kín, người sống ẩn mình.

Mạt thế tới, thứ khiến con người xa cách không chỉ là tang thi, mà còn là lòng người. Khi nỗi sợ chiếm cứ lý trí, niềm tin trở thành thứ xa xỉ nhất.

“A Âm, sao đường phố này vắng thế? Tang thi đâu hết rồi?” Lục Quân Yểu vừa rẽ vào hành lang nhỏ, vừa tò mò hỏi.

Tô Lê Âm cười cười:

“Tất nhiên là không còn, bọn tôi thường xuyên ra ngoài kiếm đồ ăn. Hễ thấy tang thi là tiêu diệt luôn, để tụi nó quanh đây nguy hiểm lắm.”

Cô nói xong, liền dừng lại trước một cánh cửa sắt, gõ gõ vào đó:

“Tới rồi!”

Ngay khi Lục Quân Yểu vừa định lên tiếng thì cánh cửa gỗ bên trong khe khẽ mở ra, lộ ra một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt cảnh giác và đầy bất thiện.

“À… là Thiến Thiến với Lê Âm à, còn người này là…”

Tô Lê Âm không để không khí kì lạ kéo dài, vội vàng giới thiệu:

“Đỗ a di, người này là Quân Yểu, chị em tốt của con mà con đã kể với dì đó!”

7

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.