TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Nói đến đây, Lục Quân Yểu nhìn Tô Lê Âm, trêu chọc:

“Về đến khách sạn, không ngờ cậu cũng nằng nặc đòi có một cái, khóc lóc om sòm. Cuối cùng vẫn là A Tuần đưa cậu miếng của cậu ấy mới dỗ yên được cậu đấy! Cậu không thấy nữa à?”

“Ách… Ừm.” Tô Lê Âm thoáng sửng sốt, sau đó gượng cười, lộ vẻ thẹn thùng như thể ngượng vì chuyện hồi bé, rồi thở dài:

“Hồi đó tránh tang thi vội quá, tôi đánh rơi mất rồi… Thật sự rất thích cái ngọc đó… Ai, xui xẻo thật!”

Lục Quân Yểu nghe vậy, cúi đầu nhìn lại miếng ngọc trong tay, rồi liếc nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Tô Lê Âm, trong lòng thoáng do dự.

Không ngờ A Âm lại thích đến thế…

Kỳ thật sau khi thấy bao nhiêu trân bảo ở dị giới, miếng ngọc này đối với cô cũng không còn quá quý báu nữa. Nếu đã vậy… hay là tặng A Âm luôn nhỉ? Dù sao cô ấy thích mà…

Chính khi cô đang định tháo chiếc ngọc trụy xuống, Nhậm Tuần bỗng dưng lên tiếng, giọng điệu thản nhiên mà vững vàng:

“Tôi cũng thích nó chứ, nhưng từ lúc mua về còn chưa đeo được ngày nào. Giờ là mạt thế rồi, đồ ăn mới là quan trọng nhất. Một cái ngọc trụy thì có gì mà phải lăn tăn? Chi bằng nghĩ cách gom thêm thực phẩm, nước sạch, thuốc men… cái nào chẳng đáng giá hơn.”

Câu nói ấy vừa rơi xuống, tay Lục Quân Yểu lập tức khựng lại, rồi rụt về, ngọc trụy cũng không tháo nữa.

A Tuần nói rất đúng… Dù sao giờ cũng là tận thế, đồ ăn mới là sinh mệnh. Mà hai người đều thích cái ngọc này, cho ai cũng khó xử. Thôi thì cứ giữ lại đã, sau này tính tiếp…

Tô Lê Âm nhìn thấy hành động này, ánh mắt lập tức hiện lên một tia giận dữ. Cô đột ngột quay đầu nhìn Nhậm Tuần đầy tức tối — người con gái này, rốt cuộc là sao vậy? Từ khi hai người tái ngộ tới nay, cứ như đang ngấm ngầm cản trở mình. Chẳng lẽ… cô ta đã biết cái gì rồi? Không thể nào…

Nhưng khi thấy ánh mắt điềm nhiên, lãnh đạm như hồ nước tĩnh lặng của Nhậm Tuần, Tô Lê Âm liền bình tĩnh lại, nỗi bất an trong lòng cũng nhẹ đi một chút.

Sau đó cô bĩu môi, cố làm ra vẻ thoải mái:

“A Tuần cũng tranh với tôi cái này làm gì, chỉ là một miếng ngọc trụy thôi mà!”

Dù sao thì… cơ hội còn nhiều, không lấy được bây giờ, sau này cũng sẽ có cách lấy lại!

Nói rồi, cô giận dỗi rảo bước lên phía trước, để lại Lục Quân Yểu ngơ ngác thè lưỡi, sau đó vội vàng đuổi theo.

Nhậm Tuần vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng mọi người càng lúc càng xa. Khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng âm thầm nói:

“Tính xấu vẫn chẳng đổi được, thật nực cười!”

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.