0 chữ
Chương 29
Chương 29
Sau đó cô xoay sang Lục Quân Yểu:
“Quân Yểu, đây là dì Đỗ mẹ của Thiến Thiến.”
Lục Quân Yểu lễ phép cúi chào:
“Con chào dì Đỗ ạ!”
Phụ nữ kia gật gật đầu lấy lệ, sắc mặt vẫn không mấy thiện cảm, đến khi thấy Tiêu Hữu đi sát sau lưng Lục Quân Yểu, sắc mặt liền tối sầm thêm, miệng miễn cưỡng nói vài câu “Được rồi, được rồi” rồi quay người.
Trước khi rời đi, bà ta còn buông một câu làu bàu nhỏ như muỗi:
“Lại thêm hai cái miệng ăn không làm…”
Câu đó tuy nhỏ, nhưng Lục Quân Yểu nghe rất rõ. Sắc mặt cô cũng trầm xuống, trong lòng hơi nghẹn. Đây là nhà của cô — nơi từng là tổ ấm, vậy mà giờ về lại nhà còn bị ghét bỏ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đối phương là bậc trưởng bối, cô cũng không tiện phản bác, chỉ âm thầm nén lại.
Vừa bước hẳn vào trong, Lục Quân Yểu đã sững sờ.
Căn phòng nhỏ hẹp chật kín người. Nam nữ già trẻ, đếm sơ sơ cũng có hơn mười người đang chen chúc nhau ngồi trên sô pha, ghế nhựa, thậm chí cả trên sàn nhà. Khi thấy cô và Tiêu Hữu bước vào, ánh mắt hết sức ngạc nhiên, không mấy thân thiện.
“Mẹ, sao lại cho thêm hai người nữa vào vậy?”
Một cô gái tầm tuổi Lục Quân Yểu nhíu mày, bất mãn hỏi.
“Ai da, còn không phải…”
Người phụ nữ trung niên kia thở dài, rồi đi về phía ghế sofa đông người nhất, ngồi phịch xuống.
Cô gái trẻ kia nhanh chóng kéo Lục Quân Yểu qua một bên, thì thầm điều gì đó không rõ.
Giữa không khí ngột ngạt ấy, một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi chạy đến, chui vào lòng một bà cụ, giọng nũng nịu:
“Bà ơi, con đói bụng!”
Bà cụ vỗ về, than thở:
“Chờ chị mày về rồi ăn. Bà cũng đói, tận thế rồi mà đói còn dữ hơn xưa… Thiến Thiến, lần này con mang về được gì không?”
Trần Thiến, cô gái vẫn đứng gần cửa, nghe vậy liền đi tới, gỡ ba lô xuống. Vừa đặt ba lô xuống sàn, mấy người trong phòng lập tức xúm lại, bắt đầu bận rộn chia đồ, chuẩn bị bữa ăn.
Nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời như vậy, khóe miệng Lục Quân Yểu run rẩy mấy cái, cô chỉ cảm thấy tâm trạng hiện tại của mình thật sự rất phức tạp, lại không tìm ra được từ ngữ nào để hình dung!
Bất đắc dĩ đành phải thở dài, ngồi xổm xuống, hỏi Tiêu Hữu bên cạnh: “Tiểu Hữu, đói bụng sao? Nếu không thì ta lát nữa làm chút gì đó cho em lót dạ có được không?”
“Được.” Tiêu Hữu ngoan ngoãn gật đầu.
Bên này vừa dặn dò xong, Lục Quân Yểu liền đứng dậy, nơi này cũng chẳng có chỗ cho cô, vẫn là nên dẫn Tiểu Hữu vào phòng ở tạm một lát thì hơn. Nghĩ vậy, cô liền nhìn sang bên phải, lại phát hiện người đàn ông tên Thẩm Vân Diệc kia thế mà lập tức… đi thẳng về phía phòng cô…
“Quân Yểu, đây là dì Đỗ mẹ của Thiến Thiến.”
Lục Quân Yểu lễ phép cúi chào:
“Con chào dì Đỗ ạ!”
Phụ nữ kia gật gật đầu lấy lệ, sắc mặt vẫn không mấy thiện cảm, đến khi thấy Tiêu Hữu đi sát sau lưng Lục Quân Yểu, sắc mặt liền tối sầm thêm, miệng miễn cưỡng nói vài câu “Được rồi, được rồi” rồi quay người.
Trước khi rời đi, bà ta còn buông một câu làu bàu nhỏ như muỗi:
“Lại thêm hai cái miệng ăn không làm…”
Câu đó tuy nhỏ, nhưng Lục Quân Yểu nghe rất rõ. Sắc mặt cô cũng trầm xuống, trong lòng hơi nghẹn. Đây là nhà của cô — nơi từng là tổ ấm, vậy mà giờ về lại nhà còn bị ghét bỏ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đối phương là bậc trưởng bối, cô cũng không tiện phản bác, chỉ âm thầm nén lại.
Vừa bước hẳn vào trong, Lục Quân Yểu đã sững sờ.
“Mẹ, sao lại cho thêm hai người nữa vào vậy?”
Một cô gái tầm tuổi Lục Quân Yểu nhíu mày, bất mãn hỏi.
“Ai da, còn không phải…”
Người phụ nữ trung niên kia thở dài, rồi đi về phía ghế sofa đông người nhất, ngồi phịch xuống.
Cô gái trẻ kia nhanh chóng kéo Lục Quân Yểu qua một bên, thì thầm điều gì đó không rõ.
Giữa không khí ngột ngạt ấy, một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi chạy đến, chui vào lòng một bà cụ, giọng nũng nịu:
“Bà ơi, con đói bụng!”
Bà cụ vỗ về, than thở:
“Chờ chị mày về rồi ăn. Bà cũng đói, tận thế rồi mà đói còn dữ hơn xưa… Thiến Thiến, lần này con mang về được gì không?”
Nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời như vậy, khóe miệng Lục Quân Yểu run rẩy mấy cái, cô chỉ cảm thấy tâm trạng hiện tại của mình thật sự rất phức tạp, lại không tìm ra được từ ngữ nào để hình dung!
Bất đắc dĩ đành phải thở dài, ngồi xổm xuống, hỏi Tiêu Hữu bên cạnh: “Tiểu Hữu, đói bụng sao? Nếu không thì ta lát nữa làm chút gì đó cho em lót dạ có được không?”
“Được.” Tiêu Hữu ngoan ngoãn gật đầu.
Bên này vừa dặn dò xong, Lục Quân Yểu liền đứng dậy, nơi này cũng chẳng có chỗ cho cô, vẫn là nên dẫn Tiểu Hữu vào phòng ở tạm một lát thì hơn. Nghĩ vậy, cô liền nhìn sang bên phải, lại phát hiện người đàn ông tên Thẩm Vân Diệc kia thế mà lập tức… đi thẳng về phía phòng cô…
7
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
