0 chữ
Chương 26
Chương 26
Trên đường đi, Lục Quân Yểu cảm nhận rõ ràng ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Hữu truyền đến từ phía dưới, nhưng cô chỉ ngẩng cao đầu nhìn thẳng phía trước, dứt khoát không liếc mắt xuống dưới lấy một lần.
Ô ô… Mất mặt quá rồi! Đúng là mất sạch luôn rồi!
Bên kia, vốn đi phía trước, Tô Lê Âm bỗng nhiên bước đến bên cạnh cô, tỏ ra không để ý hỏi:
“A Yểu, khi nào thì cậu biết dùng kiếm vậy? Mới nãy nhìn cậu gϊếŧ tang thi, cứ như thật luôn ấy!”
Câu hỏi làm trái tim Lục Quân Yểu khựng lại một nhịp, sau đó cô lập tức cười gượng, phẩy tay nói:
“Hả? Có đâu! Tôi chỉ vung bừa thôi, cậu là người cùng tôi lớn lên mà, chẳng lẽ còn không rõ tôi chắc?”
Nói xong, trong lòng cô thầm xin lỗi một tiếng. Không phải cô không muốn kể cho hai người bạn thân về những điều kỳ lạ mình đã trải qua, mà là… chuyện xuyên không, thế giới võ hiệp, sư phụ hành hiệp trượng nghĩa — với người bình thường mà nói thật sự quá khó tin.
Đợi khi nào có cơ hội thích hợp, nhất định sẽ kể hết. Tin rằng A Âm và A Tuần nhất định sẽ rất ngạc nhiên và tò mò!
Nhưng bên này, Tô Lê Âm từ đầu đã âm thầm quan sát biểu cảm của Lục Quân Yểu. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô nói dối, miệng sẽ vô thức chu lại, tròn tròn như con cá thổi bong bóng. Và quả nhiên vừa rồi vừa dứt lời, cô liền làm đúng biểu cảm ấy!
Chậc chậc… quả nhiên là giấu giếm cái gì đó rồi.
Trong mắt Tô Lê Âm lóe lên ánh sáng kỳ dị, nhưng ngoài miệng lại rất nhẹ nhàng chuyển đề tài:
“Cũng đúng thôi, dáng vẻ gì của cậu tôi chưa thấy qua chứ! Lúc đó chỉ là thấy cậu động tác như có bài bản, nên mới hỏi cho biết. À, mà cậu còn nhớ lần ba đứa mình đi thành phố Y chơi, mua cái vòng ngọc nhỏ không?”
“Ách…” Lục Quân Yểu thoáng ngơ ngác, nhưng rồi lập tức nhớ ra, liền cười nói:
“Tất nhiên là nhớ chứ!”
Nói rồi, cô buông tay Tiêu Hữu ra, từ cổ áo kéo ra một sợi tơ hồng, trên đó treo một miếng ngọc nhỏ trắng tinh, tinh xảo đến lạ. Ánh ngọc nhu hòa, ấm áp, vừa nhìn đã khiến người ta muốn nâng niu.
Tô Lê Âm vừa nhìn thấy miếng ngọc ấy, lập tức khựng bước, trong mắt ánh lên tia sáng khác thường.
Ngay cả Nhậm Tuần đi phía bên cũng không khỏi dừng lại, nhìn Lục Quân Yểu, rồi lại liếc sang Tô Lê Âm trong mắt hiện lên vẻ “hiểu rõ mọi chuyện”, quả nhiên!
“Ôi, còn giữ được thật à!” Tô Lê Âm hơi hậm hực than nhẹ một câu.
“Dĩ nhiên! Lúc ấy tôi và A Tuần nhìn trúng miếng ngọc này từ một sạp ven đường, lập tức mua liền tay. Ban đầu còn định mua một cái y hệt cho cậu nữa, nhưng chủ tiệm nói chỉ có hai cái thôi. Còn nhớ không, tụi tôi phải mặc cả đến sứt đầu mới mua được đấy!”
Ô ô… Mất mặt quá rồi! Đúng là mất sạch luôn rồi!
Bên kia, vốn đi phía trước, Tô Lê Âm bỗng nhiên bước đến bên cạnh cô, tỏ ra không để ý hỏi:
“A Yểu, khi nào thì cậu biết dùng kiếm vậy? Mới nãy nhìn cậu gϊếŧ tang thi, cứ như thật luôn ấy!”
Câu hỏi làm trái tim Lục Quân Yểu khựng lại một nhịp, sau đó cô lập tức cười gượng, phẩy tay nói:
“Hả? Có đâu! Tôi chỉ vung bừa thôi, cậu là người cùng tôi lớn lên mà, chẳng lẽ còn không rõ tôi chắc?”
Nói xong, trong lòng cô thầm xin lỗi một tiếng. Không phải cô không muốn kể cho hai người bạn thân về những điều kỳ lạ mình đã trải qua, mà là… chuyện xuyên không, thế giới võ hiệp, sư phụ hành hiệp trượng nghĩa — với người bình thường mà nói thật sự quá khó tin.
Nhưng bên này, Tô Lê Âm từ đầu đã âm thầm quan sát biểu cảm của Lục Quân Yểu. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô nói dối, miệng sẽ vô thức chu lại, tròn tròn như con cá thổi bong bóng. Và quả nhiên vừa rồi vừa dứt lời, cô liền làm đúng biểu cảm ấy!
Chậc chậc… quả nhiên là giấu giếm cái gì đó rồi.
Trong mắt Tô Lê Âm lóe lên ánh sáng kỳ dị, nhưng ngoài miệng lại rất nhẹ nhàng chuyển đề tài:
“Cũng đúng thôi, dáng vẻ gì của cậu tôi chưa thấy qua chứ! Lúc đó chỉ là thấy cậu động tác như có bài bản, nên mới hỏi cho biết. À, mà cậu còn nhớ lần ba đứa mình đi thành phố Y chơi, mua cái vòng ngọc nhỏ không?”
“Ách…” Lục Quân Yểu thoáng ngơ ngác, nhưng rồi lập tức nhớ ra, liền cười nói:
Nói rồi, cô buông tay Tiêu Hữu ra, từ cổ áo kéo ra một sợi tơ hồng, trên đó treo một miếng ngọc nhỏ trắng tinh, tinh xảo đến lạ. Ánh ngọc nhu hòa, ấm áp, vừa nhìn đã khiến người ta muốn nâng niu.
Tô Lê Âm vừa nhìn thấy miếng ngọc ấy, lập tức khựng bước, trong mắt ánh lên tia sáng khác thường.
Ngay cả Nhậm Tuần đi phía bên cũng không khỏi dừng lại, nhìn Lục Quân Yểu, rồi lại liếc sang Tô Lê Âm trong mắt hiện lên vẻ “hiểu rõ mọi chuyện”, quả nhiên!
“Ôi, còn giữ được thật à!” Tô Lê Âm hơi hậm hực than nhẹ một câu.
“Dĩ nhiên! Lúc ấy tôi và A Tuần nhìn trúng miếng ngọc này từ một sạp ven đường, lập tức mua liền tay. Ban đầu còn định mua một cái y hệt cho cậu nữa, nhưng chủ tiệm nói chỉ có hai cái thôi. Còn nhớ không, tụi tôi phải mặc cả đến sứt đầu mới mua được đấy!”
7
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
