TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Thấy vậy, Lục Quân Yểu thu tay lại, giơ kiếm chém rơi đầu một con tang thi gần nhất. Đôi mắt lạnh lùng, khí thế trầm ổn, cô cảm thấy sức lực trong cơ thể đã có chút hồi phục, lập tức tập trung đối phó đám tang thi trước mặt.

“Rống!” Đột nhiên một tiếng gầm chấn động trời đất vang lên.

Lục Quân Yểu khựng tay, lập tức ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy đám tang thi phía trước đồng loạt lùi lại, rồi từ giữa đội hình tách ra một lối. Một bóng đen như quỷ mị phóng nhanh về phía cô, vung trảo đánh thẳng tới.

Ánh mắt lạnh như băng, Lục Quân Yểu vung kiếm đón đỡ, nhưng va chạm xong lập tức bị chấn lùi lại vài bước, ngực cuồn cuộn khí huyết. Bóng đen kia cũng lui về sau một đoạn, để lộ hình dạng trước mặt mọi người… tức khắc khiến tất cả đều kinh hãi hít một ngụm khí lạnh.

Đó là một con tang thi với khuôn mặt thối rữa gần như hoàn toàn, hai mắt đỏ như máu, nước dãi lẫn máu loãng chảy tràn từ miệng. Trên người nó vẫn mặc một chiếc áo blouse trắng, hiển nhiên lúc còn sống là bác sĩ của bệnh viện này.

“Hô… hô…” Nó phát ra thứ âm thanh khiến người nghe nổi da gà, rồi lại lao về phía Lục Quân Yểu.

Cô siết chặt kiếm, hơi nghiêng người, một luồng sương lạnh bao phủ lấy thân kiếm, mũi chân khẽ điểm đất, chủ động nghênh đón.

Mấy hiệp giao đấu trôi qua, Lục Quân Yểu lập tức cảm nhận được sự khác biệt… tay cầm kiếm bắt đầu tê dại, lực chấn động từ móng vuốt của tang thi quá mức mạnh mẽ.

Con tang thi này hoàn toàn khác biệt với đám bình thường. Không ổn nhất là đôi mắt của đối phương càng lúc càng đỏ, giống như đang càng đánh càng hưng phấn.

Lại một kiếm chắn đòn công kích, kiếm trong tay cô suýt chút nữa bị đánh rơi. Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy — một luồng ánh lửa bất ngờ từ phía sau cô bùng lên, trực tiếp đẩy lùi con tang thi áo blouse trắng vừa lao tới.

Lục Quân Yểu không cần quay đầu cũng biết là ai vừa giúp mình chính là Vệ Mặc.

“Rống!” Tang thi mặc áo blouse trắng như bị chọc giận, đôi mắt đỏ ngầu rực lên, gào thét, vượt qua Lục Quân Yểu, lao thẳng về phía Vệ Mặc.

“Cẩn thận!” Lục Quân Yểu vừa dứt lời, thì một tiếng gầm khác vang lên, nhưng không phải do tang thi kia phát ra.

Chỉ thấy thân hình tang thi mặc blouse trắng bỗng khựng lại giữa không trung, không tiếp tục lao về phía trước nữa. Lục Quân Yểu cảm nhận một luồng gió tanh lướt sát trước mặt mình, trong nháy mắt tang thi kia đã biến mất không thấy tăm hơi, toàn bộ đám tang thi còn lại cũng đồng loạt rút đi theo nó.

“Chuyện gì vậy?” Giọng của Vệ Mặc vang lên, mang theo vẻ kinh ngạc.

“Đi rồi… được cứu rồi!”

“Tạ ơn trời đất!”

Hơn hai mươi người còn sống sót đều gần như vỡ òa trong xúc động, có người tay chân rụng rời đến mức ngã gục xuống đất, không đứng dậy nổi.

“Nhân lúc này, mau chạy đi!” Thạch ca đột ngột lên tiếng. Hắn biết rõ nếu tang thi mạnh mẽ kia quay lại, bản thân hắn không đỡ nổi. Với năng lực của hắn, một khi ra ngoài, cái gì hắn cũng có thể chiếm được!

“Đúng! Đúng! Mau chạy thôi!” Đám người lập tức rối rít đồng tình, đua nhau tháo chạy.

Thấy mọi người đều chạy ra ngoài, Lục Quân Yểu cũng chọn một hướng riêng, nhanh chóng lao đi.

“Lục tiểu thư, cô đi đâu vậy? Cửa lớn ở bên này!” Ông lão lo lắng nhắc nhở.

“Các người đi trước, tôi đi tìm cậu bé kia xem!” Ném lại một câu, thân ảnh Lục Quân Yểu đã biến mất ở một khúc ngoặt.

Không chỉ có Tiểu Hữu, mà người đàn ông nằm cùng phòng bệnh với cô trước đó vẫn còn đang hôn mê!

Thật ra, trong tận thế, nhìn phản ứng của đám người kia là rõ cách sống tốt nhất là “quét tuyết trước cửa nhà mình”, mặc kệ người khác sống chết. Nhưng… cô không làm được.

Những kẻ tâm địa độc ác, cô có thể không cứu, để mặc họ tự tìm đường chết.

Nhưng với những người vô tội, đặc biệt là trẻ con và người già, cô không thể nào trơ mắt nhìn họ chết trước mặt mình.

Cô biết trong thời đại mà ai nấy đều cảm thấy bất an như thế này, cách nghĩ của cô rất có thể sẽ mang đến phiền toái, thậm chí là nguy hiểm. Nhưng cô vẫn cam lòng chỉ mong không thẹn với lương tâm.

Khi đến được phòng bệnh mà mình từng ở trước đó, Lục Quân Yểu liền thấy Tiểu Hữu đang ở đó, đứng trước cửa sổ, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Mà người đàn ông vừa rồi bị cô từng “trộm” mấy quả táo… lại không thấy đâu cả.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.