TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Có lẽ vì nghe thấy tiếng cửa mở, cậu bé quay đầu lại nhìn về phía Lục Quân Yểu, trong mắt vẫn còn sót lại vẻ hoảng loạn chưa tan hết — bộ dáng ấy giống như vừa nhìn thấy điều gì đó không thể tin nổi.

“Thì ra em trốn ở đây à? Vừa rồi chạy nhanh như vậy, em không biết nơi này rất nguy hiểm sao?” Lục Quân Yểu hơi nhíu mày, nhẹ giọng trách.

Lời còn chưa dứt, cậu bé bỗng xoay người chạy tới, đột ngột ôm chặt lấy chân cô. Lục Quân Yểu lập tức khựng lại, có chút ngây ra. Qua một lúc lâu, cô mới phát hiện đùi mình hình như bị ướt một mảng. Cúi người xuống, cô kinh ngạc nhìn cậu bé trước mặt đang cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.

Trước giờ cô chưa từng cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt cậu bé này. Lúc này nhìn gần mới phát hiện — khuôn mặt rất thanh tú, tóc mềm mại ngoan ngoãn, đường nét đẹp đẽ. Chỉ là da mặt hơi lấm lem, có lẽ bị bụi bặm dính vào đâu đó. Đôi mắt đen nhánh, lông mi dài và dày, chỉ là bây giờ đều ướt đẫm nước mắt, dính lại với nhau, trông thật đáng thương.

“Tiểu Hữu, phải không? Vừa nãy chị nghe bác sĩ Trần gọi em như vậy. Em chạy tới đây làm gì? Là đến tìm ai à? Lúc trước chị nằm ở căn phòng này, trên giường đó vốn có một người đàn ông đang hôn mê, em đến tìm anh ta sao?” Lục Quân Yểu chỉ tay về phía chiếc giường trống.

Nghe vậy, Tiểu Hữu siết chặt lấy vạt áo cô, ngón tay run run, vẫn cúi đầu không trả lời. Qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Lục Quân Yểu:

“Chị, chị… em không còn người thân… sau này, em có thể đi theo chị được không?”

Nghe câu này xong, Lục Quân Yểu thoáng sững người… tình huống này là gì vậy?

Thấy cô không đáp, Tiểu Hữu có chút luống cuống, hai tay đồng thời níu lấy vạt áo cô:

“Chị ơi, em thật sự rất nghe lời! Chị bảo gì em cũng làm! Mỗi ngày em ăn rất ít, em cũng sẽ cố gắng gϊếŧ tang thi, em không sợ! Em cũng sẽ không kéo chân chị đâu, hơn nữa…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Quân Yểu bất ngờ ôm chặt vào lòng.

Không hiểu sao trong khoảnh khắc ấy trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác chua xót lạ thường.

Lục Quân Yểu nhớ lại những ngày xưa cũ, khi cô cùng A Âm và A Tuần còn sống trong cô nhi viện. Ba đứa trẻ mỗi ngày đều phải làm việc vất vả, ăn uống thì kham khổ, vậy mà vẫn thường xuyên bị đánh đập.

Khi ấy, việc các cô làm nhiều nhất là trốn trong ổ chăn bốc mùi, vừa cười khúc khích vừa đếm xem trên người nhau có bao nhiêu vết thương.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.