TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

“Tang thi, là tiếng của tang thi!”

“Tang thi tới! Chúng nó tới rồi!”

Gần như trong chớp mắt, cả phòng náo loạn lên, ai nấy trên mặt đều lộ vẻ hoảng sợ.

“Im lặng! Im lặng cho tôi!” Gã đàn ông được gọi là Thạch ca vỗ mạnh tay xuống bàn họp, lạnh giọng quát lớn:

“Hoảng cái gì! Vừa nãy chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, dẫn tang thi đến cũng là chuyện bình thường! Các người chẳng phải đều biết tai lũ quỷ đó nhạy tới mức nào sao? Lại nói, cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế! Có ai chết chưa? Ai bị cắn chưa? Đều bình tĩnh lại cho tôi!”

“Cánh cửa này là do viện trưởng bệnh viện đích thân cho người gia cố nên kiên cố vô cùng! Chỉ mấy con tang thi tầm thường kia thì làm được gì? Không phá nổi đâu! Cho nên đừng ồn ào, cứ chờ chúng nó tự đi là xong!”

Nghe xong một tràng lời trấn an của hắn, cộng thêm sức uy hϊếp mà thực lực mang lại, đám người vốn đang hoảng loạn cũng dần dần bình tĩnh lại. Ai nấy khẩn trương nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn, trong mắt đều là sự bất an.

Cảnh tượng trước mắt khiến ánh mắt Lục Quân Yểu khi nhìn gã đàn ông áo xám cũng thoáng thay đổi. Tuy ánh mắt hắn nhìn cô luôn khiến cô không thoải mái, nhưng không thể phủ nhận vào thời điểm nguy cấp, khả năng kiểm soát tình huống của hắn không hề tệ.

Thế nên, Lục Quân Yểu tiếp tục đi về phía trước. Dù sao thì… đồ cô muốn vẫn chưa cầm được!

Dù nguy hiểm bên ngoài chưa tan biến, nhưng hành động của cô vẫn khiến không ít người chú ý.

Mọi người đều biết người phụ nữ nào lại gần bác sĩ Vệ đều bị hắn thẳng tay ném ra ngoài. Vậy nên chẳng ai mở miệng nhắc nhở. Trái lại, phần lớn đều ôm tâm lý chờ xem kịch vui, lạnh lùng dõi theo Lục Quân Yểu, chờ xem cô có bị văng ra không. Cảnh càng thảm thì lại càng kí©h thí©ɧ được thói quen xấu của đám đông.

“Chị…” Cậu bé còn chưa kịp lên tiếng thêm lần nữa, thì Lục Quân Yểu đã bước vào phạm vi một mét quanh người đàn ông kia.

Chỉ thấy hắn lập tức mở mắt ra, nhíu mày.

Lục Quân Yểu lại như hoàn toàn không thấy gì, đôi mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào món đồ trước mặt hắn, sau đó vươn tay cầm lấy, cẩn thận ước lượng trong lòng bàn tay.

Nặng nhẹ vừa tay, đúng là thanh kiếm tốt a! Đôi mắt Lục Quân Yểu càng lúc càng sáng.

Ngay sau đó, cô nắm lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút ra một chút, rồi không kìm được thở dài:

“Gió này… ánh sáng này… thậm chí cả tiếng ngân khe khẽ này… sao lại giống hệt vũ khí trong thế giới võ hiệp vậy chứ? Một món vũ khí tốt như thế, sao không ai lấy ra dùng, thật kỳ lạ!”

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.