TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Thật ra cô không biết không phải không có ai chú ý đến thanh kiếm này, mà là ngay từ khi mọi người bước vào căn phòng họp này, Vệ Mặc đã chiếm cứ chỗ đó. Sau đó, bất kỳ ai dám lại gần đều bị hắn ném ra ngoài, thế là ai cũng ngầm hiểu rằng thanh kiếm ấy là đồ của hắn. Nào ngờ…

Còn chưa kịp cảm thán xong, cánh cửa lớn bị phong kín đột nhiên vang lên tiếng đập mạnh liên hồi, khiến cả căn phòng rơi vào hoảng loạn. Điều khiến người ta kinh hãi hơn nữa là không phải chỉ có một cú va chạm, mà là tiếng va đập dồn dập, có tiết tấu, tựa như có tổ chức đang phối hợp tấn công từ bên ngoài.

Cánh cửa sắt vốn chắc chắn kia trông như sắp không chịu nổi nữa, trong phòng lập tức loạn thành một đoàn:

“Cửa sắp hỏng rồi! Không chống nổi đâu! Tang thi sắp xông vào ăn chúng ta rồi!!”

“Không được! Tôi không muốn chết!”

“Oa a a… mẹ ơi!”

Trước cảnh tượng hỗn loạn trước mắt và cảm giác tang thi ngoài cửa tấn công hung mãnh, sắc mặt của Thạch ca – người đứng gần cửa nhất lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Vừa mới ổn định được tâm lý mọi người, giờ lại bị đẩy vào cục diện này, thật đúng là…

“Thạch ca! Đều là tại con nhỏ kia!” Lúc này, nữ y tá đứng bên cạnh Thạch ca đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía Lục Quân Yểu, nói như lẽ đương nhiên:

“Nếu không phải tại cô ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao có thể dẫn nhiều tang thi tới thế chứ! Trước kia chúng ta dù có gϊếŧ tang thi ngoài cửa, cũng chưa từng bị bọn chúng húc cửa như hôm nay! Nhất định là do cô ta!”

Tiếng hét bén nhọn giữa lúc hỗn loạn trở nên đặc biệt rõ ràng, lập tức khiến mọi người trong phòng im bặt. Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lục Quân Yểu, ánh mắt không hề thân thiện.

Thấy ánh mắt đám người, nữ y tá liền nở nụ cười đắc ý, trong mắt lóe lên tia độc ác, tiếp tục nói:

“Cô ta không phải là dị năng giả sao? Nếu đã là cô ta gây họa, thì cứ để cô ta ra ngoài gϊếŧ tang thi đi! Dựa vào đâu mà bắt chúng ta những người vô tội phải chết thay cho sai lầm của cô ta?!”

“Đúng vậy! Dựa vào cái gì? Để cô ta đi ra ngoài! Đừng ở lại đây kéo cả đám chết chung!” Một giọng nói khác vang lên từ trong đám đông, ngay sau đó có vài người hùa theo.

Lục Quân Yểu nhíu mày lại, nhưng không nói gì.

“Rõ ràng là chị mới là người la hét, khóc lóc, gây rối, sao lại đổ cho chị Lục?” Cậu bé bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.