0 chữ
Chương 10
Chương 10
Thái độ của đám người lập tức thay đổi một trời một vực so với lúc nãy. Chỉ trừ nữ y tá vẫn cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm, còn lại ai nấy đều cười nịnh nọt, ánh mắt nhìn Lục Quân Yểu mang theo chút e dè. Tuy vậy, trong đầu cô vẫn văng vẳng lại câu nói của tên “Thạch ca” lúc nãy:
Dị năng?
“Dị năng?” Lục Quân Yểu nghi hoặc hỏi lại.
“Cô không biết sao?” Thạch ca cau mày, rồi thở dài một hơi:
“Chuyện là thế này, mười ngày trước bầu trời biến sắc, sau đó thiên thạch rơi đầy trời. Rất nhiều người đều bất tỉnh, tôi cũng vậy, mê man suốt hai ngày. May mà tỉnh lại, nhưng tỉnh dậy rồi thì thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Người ta đồn tận thế thật sự đã đến, tang thi đầy đường! Nhưng cũng may, tôi tỉnh dậy thì phát hiện mình có dị năng, sức lực toàn thân như không dùng hết được, một mình xử lý mấy con tang thi cũng không thành vấn đề. Còn như Vệ Mặc…” hắn chỉ về phía người đàn ông đeo kính đen ngồi trong góc.
“Anh ta có thể phát ra lửa, tuy không mạnh lắm nhưng đủ thiêu chết vài con tang thi! Còn cô phát ra băng trùy cũng là dị năng. Tụi mình đều là người được ông trời chọn là dị năng giả!”
Nói đến đây, ánh mắt người đàn ông tràn đầy kiêu ngạo. Những người khác thì có người hâm mộ, có người ghen tị, nhưng không ai dám phản bác.
Thì ra là thế… Thì ra thế giới này thực sự bước vào tận thế…
Tại sao lại ra nông nỗi này? A Tuần và A Âm… bọn họ liệu có an toàn không? Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Quân Yểu bắt đầu nôn nóng, nhưng lý trí lại nói cho cô biết: Lúc này có lo lắng cũng vô ích, chỉ có rời khỏi nơi đây rồi mới có thể tìm được họ!
Thở dài một hơi, ánh mắt Lục Quân Yểu khẽ chuyển, đột nhiên dừng lại tại một điểm. Ngay sau đó, cô không nói một lời, trực tiếp bước về phía đó.
Mọi người kinh ngạc nhìn theo cô. Khi thấy Lục Quân Yểu càng lúc càng tiến gần đến chỗ của Vệ Mặc, cả đám đều trợn tròn mắt. Trời ạ! Họ còn nhớ rất rõ người phụ nữ lần trước dám tiếp cận bác sĩ Vệ đã bị hắn ném bay ra ngoài, kêu đau cả mấy ngày. Từ đó đến giờ chẳng ai dám lại gần hắn trong bán kính một mét.
“Chị chị!” Cậu bé đột nhiên kêu lên, còn nữ y tá bên cạnh vội cúi đầu, hung hăng trừng cậu một cái.
“Sao thế?” Lục Quân Yểu quay đầu lại hỏi.
Cậu bé không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của nữ y tá, bước lên một bước
“Chị không cần phải…”
Lời còn chưa dứt, thì một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên từ phía cửa không xa.
Dị năng?
“Dị năng?” Lục Quân Yểu nghi hoặc hỏi lại.
“Cô không biết sao?” Thạch ca cau mày, rồi thở dài một hơi:
“Chuyện là thế này, mười ngày trước bầu trời biến sắc, sau đó thiên thạch rơi đầy trời. Rất nhiều người đều bất tỉnh, tôi cũng vậy, mê man suốt hai ngày. May mà tỉnh lại, nhưng tỉnh dậy rồi thì thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Người ta đồn tận thế thật sự đã đến, tang thi đầy đường! Nhưng cũng may, tôi tỉnh dậy thì phát hiện mình có dị năng, sức lực toàn thân như không dùng hết được, một mình xử lý mấy con tang thi cũng không thành vấn đề. Còn như Vệ Mặc…” hắn chỉ về phía người đàn ông đeo kính đen ngồi trong góc.
Nói đến đây, ánh mắt người đàn ông tràn đầy kiêu ngạo. Những người khác thì có người hâm mộ, có người ghen tị, nhưng không ai dám phản bác.
Thì ra là thế… Thì ra thế giới này thực sự bước vào tận thế…
Tại sao lại ra nông nỗi này? A Tuần và A Âm… bọn họ liệu có an toàn không? Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Quân Yểu bắt đầu nôn nóng, nhưng lý trí lại nói cho cô biết: Lúc này có lo lắng cũng vô ích, chỉ có rời khỏi nơi đây rồi mới có thể tìm được họ!
Thở dài một hơi, ánh mắt Lục Quân Yểu khẽ chuyển, đột nhiên dừng lại tại một điểm. Ngay sau đó, cô không nói một lời, trực tiếp bước về phía đó.
“Chị chị!” Cậu bé đột nhiên kêu lên, còn nữ y tá bên cạnh vội cúi đầu, hung hăng trừng cậu một cái.
“Sao thế?” Lục Quân Yểu quay đầu lại hỏi.
Cậu bé không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của nữ y tá, bước lên một bước
“Chị không cần phải…”
Lời còn chưa dứt, thì một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên từ phía cửa không xa.
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
