TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Mây tụ lại vui vẻ nảy lên một cái, tựa như đang đáp lại nàng.

“Đại Thánh!” Không ngờ nàng lại có cơ hội nhìn thấy Đại Thánh sống, Tuyên Chi ôm lấy Cân Đẩu Vân lao vào miếu, chỉ thấy trên bệ thờ vốn trống không lơ lửng một luồng thần quang mờ mịt như sương, hoàn toàn không thấy bóng dáng Đại Thánh trong truyền thuyết.

Ngôi miếu này chỉ có một chính điện, thật ra cũng không lớn, liếc mắt là nhìn hết, Tuyên Chi không tìm được dù chỉ một cọng lông khỉ, lúc này mới lờ mờ nhận ra: có lẽ nàng vẫn chưa đủ năng lực mời được bản tôn, chỉ có thể triệu ra được đám mây này.

Tuyên Chi trước giờ chỉ nghĩ đến hai kết quả: mời ra được hoặc không mời ra được, hoàn toàn không nghĩ tới tình huống như bây giờ.

Nàng chỉ suy nghĩ một thoáng, rồi lại nhanh chóng vực dậy tinh thần.

Cho dù chỉ có Cân Đẩu Vân, nàng cũng có thể sống!

---

Bên ngoài thần phù, cửa chính phủ họ Vân đóng chặt, một khắc trước còn tưng bừng vui vẻ, một khắc sau sân khấu tan rã, trước cửa lớn bỗng trở nên vô cùng hiu quạnh.

Vân Tri Thận đã bị người khiêng đi chữa thương, Vân Tri Ngôn một tay ôm lấy Tuyên Chi, khoảnh khắc kinh hồng thoáng qua khi nãy đã khắc sâu vào tâm trí hắn, không thể nào xóa bỏ.

Vân Tri Ngôn sinh lòng thương xót, lấy thuốc trị thương thoa lên cổ nàng, lại vận linh lực thúc đẩy dược tính, giúp nàng giảm đau nơi cổ họng, khôi phục hơi thở.

“Ngươi đang làm gì vậy!” Gia chủ nhà họ Vân thấy hành động của hắn liền quát lớn: “Trước tiên hãy rút thần phù trong linh phủ của nàng ra.”

Vân Tri Ngôn ngẩn người, như bị ai đó đánh tỉnh, toàn bộ thương cảm với người trong lòng lập tức tan biến, làm theo lời giơ tay điểm vào mi tâm nàng.

Tay hắn vừa mới giơ lên thì bị một bàn tay giữ lại, người đang nửa nằm trong lòng hắn chợt mở mắt, đôi đồng tử đen thẳm trầm tĩnh nhìn hắn.

Vân Tri Ngôn không khỏi chột dạ, giọng khô khốc hỏi: “Tuyên cô nương, nàng vẫn ổn chứ?”

“Không ổn lắm.” Tuyên Chi khàn giọng đáp, thuốc hắn thoa lên cổ nàng đã giúp giảm đau rất tốt, khiến nàng có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là giọng còn hơi khàn.

Tuyên Chi không biết có phải do lúc nãy nàng dùng tinh thần lực thao túng hắn một chút hay không, mới khiến hắn mềm lòng đến thế.

Nàng dời ánh mắt, nhìn thấy sau lưng hắn là một hàng dài trưởng bối nhà họ Vân đứng ngay ngắn, đều là những người tu vi cao thâm, chỉ cần đứng đó thôi cũng tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi.

Tuyên Chi nắm chặt lấy tay Vân Tri Ngôn, bấu chặt không buông.

“Tuyên cô nương...” Vân Tri Ngôn tiến thoái lưỡng nan.

“Tử Từ, ngươi lúc nào cũng nhân từ mềm yếu.” Một vị trưởng bối thở dài, xắn tay áo bước lên, định đích thân rút thần phù trong linh phủ của nàng ra.

Cũng chính lúc này, từ tay áo cưới thêu hoa tỉ mỉ của Tuyên Chi bất ngờ trào ra một luồng mây trắng như tuyết, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng cả nàng và Vân Tri Ngôn.

Gia chủ nhà họ Vân mắt nhanh tay lẹ vung tay chộp tới, nhưng đám mây này vô cùng kỳ dị, không bị ảnh hưởng bởi lực đạo, ngược lại còn búng hắn bật lui.

Vân Tinh Huy lùi lại hai bước, vung tay áo, mấy đạo phù lục liên tiếp bắn ra từ lòng bàn tay, phập phập cắm vào mây trắng.

Sau đó... chẳng có sau đó gì cả.

Đám mây hoàn toàn không phản ứng.

“Vân Tri Ngôn ở trong tay ta.” Nàng buông lời hung hiểm, Cân Đẩu Vân bật lên từ mặt đất, coi như kết giới hộ phủ nhà họ Vân không tồn tại, lao thẳng lên trời bay đi.

Vài bóng người từ nhà họ Vân vội vàng đuổi theo, nhưng chỉ trong chớp mắt, đám mây đó như tan biến trong không khí, không còn dấu vết, bọn họ thậm chí không biết nên đuổi theo hướng nào.

Cuối cùng, mấy người nhà họ Vân không thu hoạch được gì, sốt ruột hỏi: “Gia chủ, giờ phải làm sao?”

Con ruột mình bị bắt, vậy mà Vân Tinh Huy lại chẳng chút hoảng loạn, vẫn ung dung như núi: “Nó là tu sĩ Kim Đan, nếu còn bị một kẻ phế vật Trúc Cơ áp chế, thì thật là vô dụng.”

“Con gái nhà họ Tuyên chỉ dựa vào tu vi như vậy mà có thể cướp đi Tử Từ, chẳng lẽ thật sự đã khế ước được thần phù?”

“Vừa rồi trên đám mây cổ quái đó, căn bản không cảm nhận được thần lực.” Có người lắc đầu phủ nhận, suy đoán: “Có lẽ là lão già Tuyên Lưu Viễn đưa cho cháu gái mình pháp bảo bảo mệnh gì đó, nàng ta mang theo Tử Từ đi, chắc là muốn dùng hắn uy hϊếp chúng ta đừng gây chuyện với nhà họ Tuyên.”

Vân Tinh Huy trầm ngâm chốc lát: “Vậy cũng tốt, dùng mật tín liên lạc với Tử Từ, bảo nó bất kể thế nào cũng phải mang thần phù trở về.”

---

Lúc cuối cùng, Tuyên Chi kéo cả Vân Tri Ngôn lên Cân Đẩu Vân, đúng là có ý khiến nhà họ Vân e ngại mà không dám động vào nhà họ Tuyên.

Nhưng nàng cũng biết rõ bản thân mình nặng nhẹ ra sao, cho nên sau khi kéo hắn lên đám mây, liền lập tức buông tay, nhốt hắn trong nội bộ của Cân Đẩu Vân.

Tuyên Chi bám chặt vào đám mây, suýt nữa bị cú nảy này làm cho nát bét, nàng có thể cảm nhận được Cân Đẩu Vân đang di chuyển với tốc độ siêu cao, cảnh vật xung quanh kéo dài đến mức trừu tượng, thậm chí chính nàng lúc này có lẽ cũng giống như bức tranh danh tiếng "Tiếng Thét".

Đây... đây chính là một cú Cân Đẩu Vân bay mười vạn tám ngàn dặm sao?

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng phóng nhanh bằng xe đạp, giờ lại đang cưỡi mây tốc độ cao, mà Cân Đẩu Vân lại không có thắng, nàng hoàn toàn không biết làm sao để dừng lại, chỉ có thể mặc kệ nó phi điên cuồng.

Cân Đẩu Vân không nghi ngờ gì là phương tiện giao thông hàng đầu, tốc độ cực nhanh, lại vô cùng mềm mại. Không biết bao lâu đã trôi qua, có lẽ chỉ là chớp mắt, mây dưới thân bỗng rung mạnh, từng sợi mây như bông đột ngột tan rã.

Tuyên Chi quay đầu nhìn luồng mây phía sau Cân Đẩu Vân đang tản ra, hoảng hốt nói: “Cân Đẩu Vân làm sao vậy? Đừng có tan ra lúc này, ta sẽ chết mất!”

Theo đám mây tiêu tan, tốc độ Cân Đẩu Vân cũng đột ngột giảm xuống, cuối cùng Tuyên Chi cũng có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Nàng không biết Cân Đẩu Vân đã đưa mình đến nơi nào, ngẩng đầu nhìn, trời đất đều là một màu xám chì mờ mịt, ngay cả tuyết rơi cũng mang màu xám, trông vô cùng u ám.

“Sương mù ở tu chân giới này sao mà nặng thế.” Tuyên Chi lẩm bẩm, càng nhìn càng thấy lạ, nàng đưa tay bắt lấy một bông tuyết xám rồi miết giữa hai ngón tay, mới phát hiện đó không phải tuyết, mà là tro giấy bị đốt rơi từ trên trời xuống, chẳng biết bay tới từ đâu.

Tuyên Chi nhìn thấy phía xa mặt đất hiện ra bóng dáng của một tòa thành, từ xa nhìn lại cũng là một màu đen tối, bên trong le lói những nguồn sáng xanh lục như sao rải, tinh thần nàng lập tức phấn chấn: “Có thành trì...”

7

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.