TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Khi hắn nói đến bốn chữ “đối xử cho tốt”, ác ý trong giọng điệu gần như muốn tràn ra, đập thẳng vào mặt Tuyên Chi.

Trong nguyên tác, Vân Tri Thận quả thật đã nói được làm được, sau khi ngược đãi nguyên chủ đến chết, hắn còn ra ngoài uống rượu hoa, ăn nói linh tinh, bôi nhọ tiết hạnh của nàng, nói nàng không giữ bổn phận, lẳиɠ ɭơ ong bướm.

Lời đồn đó cuối cùng truyền đến tai đại ca của Tuyên Chi. Vốn dĩ y đã mang nỗi áy náy vì cái chết của em gái, lại càng giận dữ không chịu nổi, lao vào đánh Vân Tri Thận một trận thừa sống thiếu chết. Tên Vân Tri Thận chỉ được cái mã ngoài kia liền mất mạng ngay tại chỗ.

Cũng từ đó mà hai nhà Vân Tuyên trở mặt thành thù, thi thể người nhà họ Tuyên chính là từng lớp xương máu đầu tiên trải đường cho sự trỗi dậy của nhà họ Vân.

Dù sao cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp, thay vì sau khi thành thân rồi bị giam cầm hành hạ đến chết trong hậu viện, chi bằng bây giờ lật bài ngửa luôn cho rồi.

Vân Tri Thận nghe tiếng cười mềm nhẹ của nữ tử bên tai, hơi thở ấm nóng xuyên qua lớp lụa mỏng phả vào cổ hắn, khiến hắn thoáng khựng bước, cơ thể vốn từng trải nơi thanh lâu phút chốc râm ran cảm giác tê dại đầy khoái lạc.

Trong đầu hắn không kìm được mà nhớ lại cảnh vừa rồi khi nàng bước xuống xe cưới, hắn đứng ngay cạnh xe, qua tấm khăn che đầu vừa vén lên, hắn thoáng thấy chiếc cằm trắng nõn như ngọc đông và đôi môi đỏ mọng mềm mại.

Vân Tri Thận chậc một tiếng, cổ họng ngứa ngáy: “Lúc nãy trông thấy cái miệng của phu nhân cũng xinh đẹp lắm, nếu hầu hạ ta cho tốt...”

Tuyên Chi đặt hai tay lên vai hắn, tứ chi đều bị linh lực trói chặt, không thể cử động.

Nàng nghe tiếng thở dồn dập của Vân Tri Thận, chỉ khẽ nghiêng đầu, mở miệng, đem chút linh lực mỏng manh đến mức gần như không đáng kể trong cơ thể mình tụ lại nơi đầu lưỡi, khẽ nói: “Được thôi, ta hầu ngươi ngay bây giờ.”

Dứt lời, xuyên qua tấm khăn đỏ thêu phượng hoàng, nàng cắn mạnh vào cổ hắn.

Vân Tri Thận vừa cảm thấy cơ thể run rẩy bởi kɧoáı ©ảʍ, ý niệm dâʍ ɭσạи trong đầu còn chưa kịp lan ra thì sự tê dại kia đã lập tức chuyển thành đau đớn xé rách nơi cổ.

Máu tươi phun ra dữ dội, nhanh chóng loang một mảng lớn trên hỷ phục, văng cả xuống đất.

Đám gia nhân, khách khứa xung quanh đều sững sờ, không ai kịp phản ứng. Tiếng kèn trống vẫn chưa ngừng, xác pháo tung tóe phủ đầy bậc thềm, khói pháo chưa tan, trong ánh nến rực rỡ trông như mây hồng.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột. Trên địa bàn nhà họ Vân, nàng chỉ là một nữ tử tu vi thấp đến mức có thể xem như không tồn tại, chẳng ai thèm để vào mắt.

Thế nên, khi Vân Tri Thận khoác lên người hỷ bào của nhị ca, hắn chẳng hề nghĩ đến việc mang theo pháp khí phòng ngự.

“A!” Vân Tri Thận ngây ra một lúc mới hét lên, vội vàng kéo tóc Tuyên Chi, mạnh tay hất nàng ra.

Nhưng Tuyên Chi cắn quá chặt, động tác đó lại khiến một mảng da thịt bị xé toạc, hắn đau đớn như muốn ngất xỉu, cuống cuồng đưa tay bịt vết thương trên cổ.

Tuyên Chi ngã lăn ra đất, “phì” một tiếng nhổ miếng thịt trong miệng ra, mùi tanh của máu khiến nàng không kìm được mà buồn nôn. Tấm khăn che đầu trượt xuống, nàng lập tức nhìn thấy hắn máu me đầm đìa, ánh mắt đầy sát khí muốn xé xác nàng ra.

“Con tiện nhân này, dám cắn ta!” Gương mặt điển trai giống y như nam chính của Vân Tri Thận giờ đây vặn vẹo dữ tợn, hắn lao đến bóp cổ nàng.

Vết thương trên cổ hắn không ngừng chảy máu, nhỏ từng giọt xuống mặt Tuyên Chi. Vì bị bóp nghẹt thở, trán nàng nổi đầy gân xanh, tóc tai rối tung, trâm ngọc rơi lăn sang một bên, gương mặt dường như bị phấn son tô quá đậm, đôi môi mềm mại giờ nhuốm đầy máu đỏ càng thêm rực rỡ.

Nhưng nàng lại đang cười, đôi mắt hạnh cong cong như trăng lưỡi liềm, trong mắt như ngập ánh trăng khiến người ta bất giác chìm đắm. Vân Tri Thận bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, thần trí hoảng loạn, bàn tay cũng buông lỏng dần.

Tiếng la hét, can ngăn vang lên ầm ĩ xung quanh, nhạc cưới ngoài sân vẫn chưa dứt, trông náo nhiệt vô cùng.

Vân Tri Ngôn đẩy đám người đang hỗn loạn ra, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nữ tử bị đè xuống đất bóp cổ đột nhiên nghiêng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, miệng đầy máu nở nụ cười với hắn. Nàng quả thật rất đẹp, giữa cảnh hỗn loạn vẫn đẹp đến mức hút trọn toàn bộ ánh nhìn của hắn. Vân Tri Ngôn khựng lại một nhịp, ánh mắt vô thức dừng ở vệt nước mắt trượt nơi khóe mắt nàng.

Cảnh tượng này thật sự quá nực cười. Hắn từng sống cùng nàng vài ngày ở Tuyên phủ, nàng khi đó dịu dàng mềm mỏng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, thẹn thùng đỏ mặt.

So với cưới nàng làm vợ, hắn càng nghiêng về việc xem nàng như em gái. Thế nên, khi trưởng bối trong nhà đưa ra chuyện hôn ước đã bị giở trò, ép hắn hủy hôn, hắn cũng không tranh cãi gì.

“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, chưa đủ mất mặt à? Hộ vệ, giải tán đám người ngoài, kẻ không phận sự lui hết! Đóng cửa!” Một tiếng quát uy nghiêm vang lên từ ngoài đám đông, gia chủ nhà họ Vân được người đỡ bước nhanh ra ngoài.

Vân Tri Ngôn như tỉnh lại, bước lên hai bước, điểm vào cổ tay Vân Tri Thận, gỡ tay hắn ra, cứu Tuyên Chi ra khỏi tay hắn, vội nói: “Tam đệ, ngươi bình tĩnh chút! Mau tìm người chữa vết thương trên cổ đi.”

Vân Tri Thận tỉnh lại từ cơn mê, vẻ mặt lại trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng: “Ta phải gϊếŧ con tiện nhân này!”

Vân Tri Ngôn vung tay áo lần nữa hất hắn ra: “Đừng làm loạn, vết thương đó không chết được đâu.”

Tuyên Chi khó khăn hít một hơi, cổ họng và ngực đau buốt như muốn nổ tung, lúc này ý thức nàng đã bắt đầu mơ hồ, đầu choáng tai ù, không còn nghe rõ bọn họ đang cãi gì nữa.

Nhưng nàng chẳng hề hoảng, ngược lại còn bình tĩnh lạ thường. Biết đâu chỉ cần nhắm mắt mở ra, nàng sẽ lại trở về hiện thực, nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Dù sao cũng chỉ là đám nhân vật trong sách thôi mà.

Thần thức nàng trôi dạt, vô tình trở lại trong thần phù, nàng thấy một làn khói xanh mờ mờ bốc lên, ý thức lờ mờ bỗng chốc tỉnh táo lại, nén hương đó đang cháy!

“Ta thành công rồi sao?” Tuyên Chi mừng rỡ lao tới, còn chưa đến trước núi thì trong ngôi miếu mái ngói xanh tường đỏ bỗng phun ra một đám mây trắng muốt, mềm mịn.

Cụm mây đó tụ không tan, mềm mềm đàn hồi, trông chẳng khác gì kẹo bông gòn.

Tuyên Chi bị đám mây đập vào mặt, thần thức rơi vào trong sự mềm mại ấy, linh cảm của nàng trỗi dậy, vui sướиɠ reo lên: “Cân Đẩu Vân?”

8

0

2 tháng trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.