TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Chưa dứt lời, bỗng thấy từ thành trì tối đen kia tràn ra một luồng hắc khí cuồn cuộn như muốn che trời lấp đất, một luồng âm phong mang theo mùi máu tanh nồng nặc ập tới, tiếng quỷ khóc sói gào vang vọng trong tai khiến toàn thân Tuyên Chi nổi da gà, rùng mình nói: “Cái quỷ gì đây vậy?”

Luồng hắc khí ngập trời đó dường như phát hiện ra nàng, liền tách ra một tua khí lao vυ"t về phía nàng.

Tuyên Chi lập tức túm lấy Cân Đẩu Vân, cuống cuồng la lên: “Mẹ ơi! Chạy mau chạy mau!”

Cân Đẩu Vân ngoan ngoãn bật lên, hùng hổ lao thẳng về phía hắc khí.

Tuyên Chi la to: “Vân đại gia! Ta bảo ngươi chạy trốn cơ mà!” Nàng vừa muốn khóc vừa chẳng biết làm sao, hai tay túm lấy hai đầu của Cân Đẩu Vân, như đang giữ ghi đông xe đạp, cố hết sức kéo nó lệch sang một bên.

Cân Đẩu Vân thuận theo lực kéo của nàng mà bất ngờ chuyển hướng, phía sau để lại một vệt mây trắng vẽ thành đường cong giữa không trung, suýt soát lướt qua làn hắc khí.

Cảnh tượng chẳng khác nào đang... Đánh lái trên trời.

Nếu không bám chắc, có lẽ Tuyên Chi đã bị hất văng khỏi đám mây ngay khoảnh khắc đó rồi. Khi lướt qua hắc khí, nàng nghe thấy âm thanh như sóng dữ ập vào tai, có tiếng đàn ông, đàn bà, già, trẻ, gào thét, khóc lóc, cười rợn người – khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Có người sống!”

“Là sinh khí...”

“Hí hí hí, ăn cô ta đi.”

“Người sống ngon quá, mau bắt lấy cô ta!”

“Cô ta chạy rồi! Chạy rồi!”

Tiếng quỷ khóc trong hắc khí đột nhiên trở nên sắc nhọn, giận dữ, vô số tua khí tỏa ra, truy đuổi sau lưng nàng, khí thế không bắt được nàng thì không bỏ cuộc.

“Cứu mạng! Quỷ quái gì thế này aaaa!” Tuyên Chi nước mắt lèm nhem, vừa hét vừa kéo Cân Đẩu Vân luồn lách chạy trốn, mây trắng vẽ thành tàn ảnh giữa không trung.

Cân Đẩu Vân tiêu hao càng lúc càng nhiều mây khí, vốn là một khối mây trắng to tròn, giờ đã nhỏ đi một nửa, không còn che giấu nổi người bên trong. Khi rẽ gấp lần nữa, nó hất văng Vân Tri Ngôn ra ngoài.

Vân Tri Ngôn vốn đang bị nhốt trong ánh sáng trắng, tìm đường thoát thân, đột nhiên bị hất ra, chưa kịp phản ứng đã bị hắc khí ào ào bao lấy.

Tuyên Chi quay đầu nhìn lại, chỉ kịp thấy vẻ mặt hoảng hốt của hắn. Phản ứng của hắn cũng nhanh, ánh vàng lóe lên trong tay, lập tức kích hoạt một tấm phù bay ra ngoài.

Thế nhưng hắc khí liên tục tràn lên, như một con bạch tuộc khổng lồ bám chặt mặt đất, vô số tua khí như bóng đen quấn lấy hắn. Vân Tri Ngôn liên tiếp phóng ra mấy tấm phù lục, mỗi lần phù lục chạm vào hắc khí đều phát ra tiếng nổ vang trời.

“Khốn kiếp!” Trong bóng đen, vô số âm thanh đồng loạt chửi rủa, như sấm động vang dội.

Vân Tri Ngôn như một tia lửa châm vào thùng thuốc nổ, dù phù lục có mạnh đến mấy cũng không ngăn nổi hắc khí dâng trào, cuối cùng bị nuốt chửng. Trước lúc hoàn toàn biến mất, hắn trừng mắt nhìn về phía bóng người đang tháo chạy phía trước, gào lên đầy phẫn nộ: “Tuyên Chi!”

Tuyên Chi lo giữ mạng còn chưa xong, làm sao dám quay lại lo cho hắn, nhân lúc đám hắc khí đang quấn lấy Vân Tri Ngôn, nàng thành công thoát khỏi tầm với của những tua khí. Nghe thấy tiếng gào của hắn, nàng chẳng buồn quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy, xem như cảm ơn.

Chuyện cười đấy, gái xịn thì không bao giờ ngoái đầu nhìn vụ nổ.

Cân Đẩu Vân một hơi lao khỏi phạm vi thành trì quái lạ kia, nhưng cơ thể nó đã tiêu tán gần hết, không còn đỡ nổi người ngồi trên nữa.

Tuyên Chi tay chân ôm chặt lấy đám mây như ôm quả cầu, rơi xuống như một ngôi sao băng không thể kiểm soát từ chân trời. Trong đầu nàng nghĩ đến hàng trăm cách tự cứu, cuối cùng phát hiện tu vi của nguyên chủ chỉ ở mức Trúc Cơ kỳ, nhiều lắm chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, căn bản không điều động được chú thuật nào.

Huống chi, nàng đâu có mang theo phù lục.

Mắt thấy mặt đất ngày càng gần, Cân Đẩu Vân mang nàng đâm thẳng vào một quần thể cung điện trên đỉnh núi, Tuyên Chi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nàng chắc là người đầu tiên xuyên không mà chết vì... té ngã.

Tiếng gió rít lên bên tai, lúc gần chạm đất, đám mây trong lòng nàng đột nhiên khựng lại một chút, rồi tan biến hoàn toàn. Tuyên Chi rơi thẳng xuống dưới, “ào” một tiếng ngã vào nước.

Nhờ cú dừng lại cuối cùng của Cân Đẩu Vân, lực rơi giảm đi không ít, lại rơi xuống nước nên hầu như không bị va đập. Có thể nói Cân Đẩu Vân đã tận tình tận nghĩa với cô chủ nhỏ này.

Nhưng có lẽ Cân Đẩu Vân không tính tới... Nàng không biết bơi.

Tuyên Chi vùng vẫy như chó hoang trong nước, mặt nước này dường như không có chút lực nổi nào, bộ đồ cưới phức tạp trên người giờ trở thành gánh nặng, kéo nàng chìm dần xuống đáy.

Càng vùng vẫy càng bị vạt áo rộng và chân váy rườm rà quấn lấy, muốn cởi cũng không nổi, trước mắt chỉ toàn là màu đỏ chói của đồ cưới.

Nước khiến mắt cay xè, không thể mở ra. Trong lúc vùng vẫy hoảng loạn, đột nhiên nàng cảm thấy thân mình ngừng chìm.

Cô cố gắng nheo mắt, gắng gượng mở ra.

Chỉ một cái nhìn, suýt nữa tiễn nàng đi luôn.

Ngoài lớp áo cưới đang tung bay, nàng nhìn thấy một gương mặt nam nhân – một đôi mắt đỏ như máu đang lạnh lẽo nhìn nàng. Toàn thân hắn không mặc gì, trắng như ngọc, tóc dài bạc trắng tỏa ra trong nước, cả người như một bức tranh cổ mờ nhạt, tựa thủy quái không mang chút sinh khí.

Tấm phi bào của nàng mắc trên vai hắn, khiến nàng ngừng chìm xuống.

Tuyên Chi hoảng hồn tới mức suýt tắt thở, hơi cuối cùng cố nén cũng rối loạn.

Ngực đau như muốn nổ tung, mắt trắng dã, chẳng còn lo hắn là người hay quỷ, nàng vội vã nhào tới túm lấy cái "cọng rơm cứu mạng" đó.

Nam nhân tóc trắng cúi đầu một chút, từ đôi môi khẽ mở ra nổi lên một chuỗi bong bóng. Tuyên Chi nhìn chằm chằm vào môi hắn, mừng rỡ xác nhận hắn là sinh vật sống, liền dán tới, cố gắng đẩy lưỡi mở môi hắn, định học theo phim truyền hình, lấy chút dưỡng khí từ miệng hắn.

Hành động quái gở này khiến người như tạc từ bạch ngọc kia cũng sững sờ. Hắn cúi đầu nhìn xuống, ngỡ ngàng đến mức nhất thời không phản ứng kịp. Đến khi hơi thở nóng bỏng của sinh khí người tràn vào miệng, trượt xuống cổ họng...

Người sống?

---

Ở khoảng cách gần như vậy, Tuyên Chi thấy rõ sự kinh ngạc và mơ hồ trong đôi mắt đỏ ấy. Chủ nhân của đôi mắt chỉ ngẩn người trong khoảnh khắc, rồi đồng tử co lại, trong mắt lóe lên phù văn kỳ lạ, tức giận giơ tay bổ xuống một chưởng.

7

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.