0 chữ
Chương 29
Chương 29
Hao Thiên Khuyển đã sớm sốt ruột không chờ nổi, vừa khi Tuyên Chi buông tay, nó liền như tên rời cung lao thẳng lên, há miệng cắn vào làn sương đen. Kết quả chỉ ngoạm được một miệng đầy tro bụi, nó rúc xuống đất hắt xì liên tục, dùng móng vuốt gãi mũi không ngừng.
Từ phía bên kia màn sương đen, Thân Đồ Đào cười vui vẻ, y hệt một tên tiểu nhân đắc ý gian xảo. Nhưng sau tiếng cười, giọng điệu hắn bỗng chốc lạnh lùng trở lại, sắc mặt đổi còn nhanh hơn lật sách, lạnh lẽo thốt lên: "Thật chán ngắt."
Nói xong, sương đen từ giữa không trung rơi xuống đất, tụ lại thành một nắm tro đen.
Tuyên Chi: "..." Tên Quỷ Chủ này đúng thật đầu óc có vấn đề.
Nàng chờ một lát, thấy nắm tro ấy không còn động tĩnh gì nữa, bèn nhanh tay ngăn Hao Thiên Khuyển đang định lao lên cào nát đống tro ấy.
Nàng nhón một nhúm tro đen, vê giữa đầu ngón tay, phát hiện đây không phải là tro giấy như lần trước, mà giống như tro cây cỏ sau khi bị đốt cháy. Rất có thể chính là cành cây khô Thân Đồ Đào từng nhét vào tay nàng, rồi bị thiêu rụi cùng với kiệu linh.
Hao Thiên Khuyển ở bên cạnh khẽ rên một tiếng, thân hình nó bắt đầu trở nên mờ nhạt, dần dần tan biến. Chút linh lực còn sót lại của Tuyên Chi cũng bị nó tiêu hao sạch.
Đúng lúc ấy, không gian bị phong tỏa quanh họ cũng vỡ ra. Tuyên Chi liếc thấy các tu sĩ bên cạnh bắt đầu có động tĩnh, không chần chừ thêm, vội vàng nhét một nhúm tro đen vào túi gấm đeo bên hông — cái tên Quỷ Chủ đầu óc có vấn đề kia, đôi lúc cũng có chút giá trị lợi dụng.
Thấy Tuyên Khánh mở mắt, nàng liền ngồi lại bên cạnh huynh mình, khẽ hỏi: "Ca, huynh có biết một tu sĩ tên là Ô Trầm Túc không?"
"Ô Trầm Túc?" Tuyên Khánh lắc đầu. Tu sĩ trong Cửu Lê thành huynh gần như đều biết, chưa từng nghe qua cái tên này: "Sao vậy? Là ai thế?"
Tuyên Chi liền kể lại chuyện vừa rồi cho huynh nghe, chỉ là giấu đi sự hiện diện của Thân Đồ Đào, chỉ nói là Hao Thiên Khuyển kịp thời quay lại, cắn đuổi đối phương đi.
Tuyên Khánh nghe xong, nhất thời cũng không thể đoán được đối phương có phải tà ma hay không. Thế gian đầy rẫy yêu ma quỷ quái, mà hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, kiến thức có hạn.
Dù là Nhị Lang Thần hay con thần khuyển tên là "Hao Thiên Khuyển", hắn đều chưa từng nghe qua. Đứa em gái từ nhỏ được mình bảo vệ che chở, chỉ sau một đêm đã trưởng thành vượt ngoài tầm với, giữa hai người đã có khoảng cách không thể san lấp.
Nếu đêm nay muội hắn không xuất hiện ở đây, e rằng hắn chẳng thể cứu được vợ mình. Nghĩ đến đây, Tuyên Khánh ngẩng đầu, lại lần nữa cảm thấy bất ngờ trước hành động của em gái, chăm chú nhìn nàng hỏi: "Chi Chi, đã khuya thế này, sao muội lại đến được ngoài thành?"
Tuyên Chi đã nghĩ sẵn lý do. Ngón tay thon nhỏ khẽ xoắn lấy vạt áo, đây là thói quen của thân thể này, nàng ấp úng nói: "Muội vốn đang ngủ rồi, nhưng nửa đêm bỗng bị thần phù đánh thức. Trong phù có thần linh cảm nhận được ngoài thành có khí tà ác nồng đậm, thúc giục muội tới. Muội... muội ban đầu cũng có hơi sợ..."
Nàng ngẩng đầu nhìn Tuyên Khánh: "Nhưng nghĩ đến bữa tối mẹ có nói, ca và Hồng tỷ đang canh giữ lầu thành phía đông, muội sợ hai người gặp chuyện, nên lấy hết can đảm lén trốn ra ngoài."
"Thì ra là vậy." Tuyên Khánh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Ỷ Hồng: "Chi Chi có lòng rồi."
"Ca đừng nói với cha được không?" Khóe mắt Tuyên Chi hơi đỏ lên, tỏ vẻ đáng thương: "Cha bảo muội phải nghỉ ngơi sớm để lấy lại tinh thần, sáng mai còn phải theo người lên thần miếu. Nếu biết muội không nghe lời, nhất định sẽ phạt muội."
Tuyên Khánh nhìn thẳng vào mắt nàng một lúc, rồi giơ tay xoa đầu nàng an ủi: "Muội đã cứu ca và chị dâu, còn bảo vệ cả Cửu Lê thành, cha sao lại phạt muội được chứ?"
Lúc này, bầu trời phía đông đã le lói ánh trắng mờ, một đêm rốt cuộc cũng sắp trôi qua trong bình an.
Các tu sĩ đã điều tức xong lần lượt mở mắt, nghe đến chuyện thần miếu thì không nhịn được mà lại gần, vây quanh Tuyên Chi, thi nhau hỏi về thần khuyển.
Tuyên Chi bị bao vây đến hoảng, sợ hãi trốn ra sau lưng Tuyên Khánh.
Bên ngoài, những con hạc giấy truyền tin bay vào liên tiếp, báo rằng cả bốn phía lầu thành của Cửu Lê đều gặp phải tà ma, số lượng còn nhiều hơn trước. Nhưng may thay, ở những nơi khác không xuất hiện Huyền Ma. Tiếng tru vang dội của Hao Thiên Khuyển đã chấn nhϊếp lũ tà ma khắp thành.
Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ, mặt trời ló rạng phía đỉnh núi, chiếu xuống những tia vàng rực rỡ.
Mặt trời đã lên, mọi người cũng không cần tiếp tục canh giữ nơi đây nữa. Việc cần làm bây giờ là thanh tẩy ma khí còn sót ngoài thành, cùng tu bổ các pháp trận bị tổn hại, không ai có thời gian ngồi lại giải thích cặn kẽ.
Tuyên Khánh bế Tô Ỷ Hồng, dẫn theo Tuyên Chi hồi phủ. Trong phủ, mọi người đang nháo nhào vì không thấy Tuyên Chi, tỳ nữ trong viện cô đều quỳ rạp dưới đất.
Vừa bước vào cửa, Tuyên phụ đã tức giận trừng mắt định quát mắng, nhưng thấy Tuyên Khánh và Tô Ỷ Hồng người đầy thương tích, liền sững sờ, nuốt luôn lời trách, vội vàng hỏi: "Sao lại thế này? Sao lại bị thương nặng vậy? Tà ma kéo đến đông hơn nữa sao? Chẳng phải con nói chỉ với lực lượng tu sĩ trong thành vẫn đủ trụ được mười ngày nửa tháng sao?"
Tuyên Khánh chua xót đáp: "Cha, đêm qua xuất hiện một con Huyền Ma."
Tuyên phụ vội xua tay: "Mau đưa tiểu thư đi thay y phục, việc đúc tượng không thể trì hoãn thêm nữa."
Tuyên Chi hành lễ rồi đi về hậu viện. Từ xa đã nghe Tuyên phụ sốt ruột hỏi: "Tu sĩ Tinh Dao Môn sao vẫn chưa tới? Dựa vào thần linh của muội muội con, ngay cả tên cũng chưa được ghi trong Thần Bảng, sao có thể trông cậy được?"
"Con cũng cảm thấy kỳ lạ." Tuyên Khánh ngập ngừng, lại nói tiếp: "Con cảm thấy thần linh mà Chi Chi thỉnh đến, e là không hề thua kém..."
Phần sau, Tuyên Chi không nghe thấy nữa. Nàng theo tỳ nữ trở về viện mình, tắm gội hương liệu, thay bộ váy cổ rộng tay rộng màu xanh sẫm có hoa văn sen đã chuẩn bị từ trước, rồi vội vã lên xe ngựa đến Thần Sơn của Cửu Lê.
Trên xe, một nữ tu trong thần miếu đang giải thích cho nàng các nghi thức vẽ tượng và lễ cầu thần sau đó. Nghi lễ vô cùng long trọng và rườm rà, một buổi lễ hoàn chỉnh phải kéo dài đến bảy ngày, trong bảy ngày ấy, nàng phải ở lại trong thần miếu.
Tuyên Chi vừa nghe vừa gật đầu. Nghi thức nghe thì phức tạp, nhưng phần nàng cần làm thì không nhiều, chỉ có vẽ thần tượng lúc đầu và lễ mời thần khi tượng đã hoàn thành.
Tượng của Nhị Lang Chân Quân phải vẽ như thế nào nhỉ? Nàng phải suy nghĩ cho kỹ mới được.
Thần miếu ở Thần Sơn, nơi bảo hộ cho toàn bộ thành Cửu Lê, có quy mô rất lớn, là chốn linh thiêng được toàn dân thành dâng hương phụng thờ. Điện Thánh Chiêu nằm ở nơi cao nhất, là đạo trường của thần chủ, phía dưới có hai tầng quần thể kiến trúc, tổng cộng chín điện thờ, là nơi phụng thờ các linh đệ tử dưới trướng thần chủ.
Từ phía bên kia màn sương đen, Thân Đồ Đào cười vui vẻ, y hệt một tên tiểu nhân đắc ý gian xảo. Nhưng sau tiếng cười, giọng điệu hắn bỗng chốc lạnh lùng trở lại, sắc mặt đổi còn nhanh hơn lật sách, lạnh lẽo thốt lên: "Thật chán ngắt."
Nói xong, sương đen từ giữa không trung rơi xuống đất, tụ lại thành một nắm tro đen.
Tuyên Chi: "..." Tên Quỷ Chủ này đúng thật đầu óc có vấn đề.
Nàng chờ một lát, thấy nắm tro ấy không còn động tĩnh gì nữa, bèn nhanh tay ngăn Hao Thiên Khuyển đang định lao lên cào nát đống tro ấy.
Hao Thiên Khuyển ở bên cạnh khẽ rên một tiếng, thân hình nó bắt đầu trở nên mờ nhạt, dần dần tan biến. Chút linh lực còn sót lại của Tuyên Chi cũng bị nó tiêu hao sạch.
Đúng lúc ấy, không gian bị phong tỏa quanh họ cũng vỡ ra. Tuyên Chi liếc thấy các tu sĩ bên cạnh bắt đầu có động tĩnh, không chần chừ thêm, vội vàng nhét một nhúm tro đen vào túi gấm đeo bên hông — cái tên Quỷ Chủ đầu óc có vấn đề kia, đôi lúc cũng có chút giá trị lợi dụng.
Thấy Tuyên Khánh mở mắt, nàng liền ngồi lại bên cạnh huynh mình, khẽ hỏi: "Ca, huynh có biết một tu sĩ tên là Ô Trầm Túc không?"
Tuyên Chi liền kể lại chuyện vừa rồi cho huynh nghe, chỉ là giấu đi sự hiện diện của Thân Đồ Đào, chỉ nói là Hao Thiên Khuyển kịp thời quay lại, cắn đuổi đối phương đi.
Tuyên Khánh nghe xong, nhất thời cũng không thể đoán được đối phương có phải tà ma hay không. Thế gian đầy rẫy yêu ma quỷ quái, mà hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, kiến thức có hạn.
Dù là Nhị Lang Thần hay con thần khuyển tên là "Hao Thiên Khuyển", hắn đều chưa từng nghe qua. Đứa em gái từ nhỏ được mình bảo vệ che chở, chỉ sau một đêm đã trưởng thành vượt ngoài tầm với, giữa hai người đã có khoảng cách không thể san lấp.
Nếu đêm nay muội hắn không xuất hiện ở đây, e rằng hắn chẳng thể cứu được vợ mình. Nghĩ đến đây, Tuyên Khánh ngẩng đầu, lại lần nữa cảm thấy bất ngờ trước hành động của em gái, chăm chú nhìn nàng hỏi: "Chi Chi, đã khuya thế này, sao muội lại đến được ngoài thành?"
Nàng ngẩng đầu nhìn Tuyên Khánh: "Nhưng nghĩ đến bữa tối mẹ có nói, ca và Hồng tỷ đang canh giữ lầu thành phía đông, muội sợ hai người gặp chuyện, nên lấy hết can đảm lén trốn ra ngoài."
"Thì ra là vậy." Tuyên Khánh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Ỷ Hồng: "Chi Chi có lòng rồi."
"Ca đừng nói với cha được không?" Khóe mắt Tuyên Chi hơi đỏ lên, tỏ vẻ đáng thương: "Cha bảo muội phải nghỉ ngơi sớm để lấy lại tinh thần, sáng mai còn phải theo người lên thần miếu. Nếu biết muội không nghe lời, nhất định sẽ phạt muội."
Tuyên Khánh nhìn thẳng vào mắt nàng một lúc, rồi giơ tay xoa đầu nàng an ủi: "Muội đã cứu ca và chị dâu, còn bảo vệ cả Cửu Lê thành, cha sao lại phạt muội được chứ?"
Lúc này, bầu trời phía đông đã le lói ánh trắng mờ, một đêm rốt cuộc cũng sắp trôi qua trong bình an.
Các tu sĩ đã điều tức xong lần lượt mở mắt, nghe đến chuyện thần miếu thì không nhịn được mà lại gần, vây quanh Tuyên Chi, thi nhau hỏi về thần khuyển.
Tuyên Chi bị bao vây đến hoảng, sợ hãi trốn ra sau lưng Tuyên Khánh.
Bên ngoài, những con hạc giấy truyền tin bay vào liên tiếp, báo rằng cả bốn phía lầu thành của Cửu Lê đều gặp phải tà ma, số lượng còn nhiều hơn trước. Nhưng may thay, ở những nơi khác không xuất hiện Huyền Ma. Tiếng tru vang dội của Hao Thiên Khuyển đã chấn nhϊếp lũ tà ma khắp thành.
Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ, mặt trời ló rạng phía đỉnh núi, chiếu xuống những tia vàng rực rỡ.
Mặt trời đã lên, mọi người cũng không cần tiếp tục canh giữ nơi đây nữa. Việc cần làm bây giờ là thanh tẩy ma khí còn sót ngoài thành, cùng tu bổ các pháp trận bị tổn hại, không ai có thời gian ngồi lại giải thích cặn kẽ.
Tuyên Khánh bế Tô Ỷ Hồng, dẫn theo Tuyên Chi hồi phủ. Trong phủ, mọi người đang nháo nhào vì không thấy Tuyên Chi, tỳ nữ trong viện cô đều quỳ rạp dưới đất.
Vừa bước vào cửa, Tuyên phụ đã tức giận trừng mắt định quát mắng, nhưng thấy Tuyên Khánh và Tô Ỷ Hồng người đầy thương tích, liền sững sờ, nuốt luôn lời trách, vội vàng hỏi: "Sao lại thế này? Sao lại bị thương nặng vậy? Tà ma kéo đến đông hơn nữa sao? Chẳng phải con nói chỉ với lực lượng tu sĩ trong thành vẫn đủ trụ được mười ngày nửa tháng sao?"
Tuyên Khánh chua xót đáp: "Cha, đêm qua xuất hiện một con Huyền Ma."
Tuyên phụ vội xua tay: "Mau đưa tiểu thư đi thay y phục, việc đúc tượng không thể trì hoãn thêm nữa."
Tuyên Chi hành lễ rồi đi về hậu viện. Từ xa đã nghe Tuyên phụ sốt ruột hỏi: "Tu sĩ Tinh Dao Môn sao vẫn chưa tới? Dựa vào thần linh của muội muội con, ngay cả tên cũng chưa được ghi trong Thần Bảng, sao có thể trông cậy được?"
"Con cũng cảm thấy kỳ lạ." Tuyên Khánh ngập ngừng, lại nói tiếp: "Con cảm thấy thần linh mà Chi Chi thỉnh đến, e là không hề thua kém..."
Phần sau, Tuyên Chi không nghe thấy nữa. Nàng theo tỳ nữ trở về viện mình, tắm gội hương liệu, thay bộ váy cổ rộng tay rộng màu xanh sẫm có hoa văn sen đã chuẩn bị từ trước, rồi vội vã lên xe ngựa đến Thần Sơn của Cửu Lê.
Trên xe, một nữ tu trong thần miếu đang giải thích cho nàng các nghi thức vẽ tượng và lễ cầu thần sau đó. Nghi lễ vô cùng long trọng và rườm rà, một buổi lễ hoàn chỉnh phải kéo dài đến bảy ngày, trong bảy ngày ấy, nàng phải ở lại trong thần miếu.
Tuyên Chi vừa nghe vừa gật đầu. Nghi thức nghe thì phức tạp, nhưng phần nàng cần làm thì không nhiều, chỉ có vẽ thần tượng lúc đầu và lễ mời thần khi tượng đã hoàn thành.
Tượng của Nhị Lang Chân Quân phải vẽ như thế nào nhỉ? Nàng phải suy nghĩ cho kỹ mới được.
Thần miếu ở Thần Sơn, nơi bảo hộ cho toàn bộ thành Cửu Lê, có quy mô rất lớn, là chốn linh thiêng được toàn dân thành dâng hương phụng thờ. Điện Thánh Chiêu nằm ở nơi cao nhất, là đạo trường của thần chủ, phía dưới có hai tầng quần thể kiến trúc, tổng cộng chín điện thờ, là nơi phụng thờ các linh đệ tử dưới trướng thần chủ.
8
0
2 tháng trước
17 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
