TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Nơi đây vốn từng thờ phụng một vị Thiên Cương Tinh Quân, chính là vị chủ thần trong phù chú của Tuyên Lưu Viễn. Thế nhưng tượng thần của vị Tinh Quân này ở nhân gian đã vỡ nát, thần lực tiêu tan, e rằng đã ngã xuống rồi.

Phù sư mượn sức thần tu hành, vận mệnh và tu vi đều gắn chặt với vị thần mà mình thờ phụng, được gọi là “đệ tử nhân gian” và “thần sứ” của thần linh. Nếu thần linh ngã xuống, phù sư dưới trướng cũng sẽ bị trọng thương.

Tuyên Lưu Viễn chính là vì vậy mà qua đời.

Góc nhìn trong truyện chủ yếu đặt trên người nam chính, quá trình Vân Tri Ngôn nhận được đạo thần phù đầu tiên là trọng điểm, những chi tiết không liên quan đều bị lược bỏ, ngay cả Tuyên Chi cũng chỉ tình cờ nghe Tuyên Khánh kể lại trên đường trở về phủ tối qua, mới biết được những chuyện này.

Tuy nhiên, vị thần mà Tuyên Chi mời tới lại khác hoàn toàn so với thần trong sách, không hề có nguy cơ ngã xuống.

Nàng đến thần miếu, được nữ tu dẫn vào bên trong. Trong thành Cửu Lê, các trưởng lão các gia tộc đều đã có mặt, phụ thân nàng cũng ở đó. Cộng thêm các tu sĩ trụ trì trong thần miếu, nhân số không ít, không khí vô cùng náo nhiệt.

Tuyên Chi bước vào điện thần dưới ánh mắt dõi theo của mọi người. Bài trí trong điện đã bị dỡ bỏ, trên ngai thờ chẳng có vật gì, cả đại điện trở nên trống trải lạnh lẽo.

Phía trước điện, hai bên trái phải đặt hai chiếc bàn gỗ thấp, bên cạnh mỗi bàn có một chiếc đệm ngồi. Lúc này, ở bên phải có một nam tử mặc đạo bào màu xanh đậm đang quỳ ngồi, trên bàn của hắn trải một tấm lụa viền vàng, các loại màu sắc như chu sa, mực huyền, sơn vàng đều đủ cả — hẳn là họa sư chuyên vẽ thần tượng trong thần miếu.

Hai người gặp mặt, hành lễ lẫn nhau.

Vị “Nhị Lang Thần” mà Tuyên Chi nhắc đến không có trong thần phổ, đến cả họa sư kiến thức uyên bác trước mắt, người từng vẽ các vị chính thần tinh quân nổi danh lẫn những thần linh ít ai biết tới, cũng chưa từng nghe qua, đủ thấy thần linh này ít tiếng tăm đến mức nào.

Ban đầu, các trưởng lão trong thành Cửu Lê không mấy hy vọng vào một vị thần không ai biết đến như vậy, chỉ cho rằng là một thần linh thôn dã nào đó. Nhưng sáng nay, sau khi nghe thủ thành tu sĩ nói tiếng chó sủa vang khắp thành đêm qua làm lui tà ma, chính là thần khuyển dưới trướng vị thần này, bọn họ mới bắt đầu nghiêm túc xem xét.

Chưa ai từng thấy thần linh ấy, muốn vẽ tượng thần thì hoặc phải nhờ thần lực hiển hiện hình ảnh, hoặc dựa vào lời miêu tả của Tuyên Chi để họa sư vẽ theo.

Bao ánh mắt nóng bỏng đổ dồn lên người nàng, dù đã nghe danh thần khuyển, nhưng các trưởng lão vẫn muốn tận mắt chứng kiến thần uy để yên tâm.

Phụ thân nàng đứng ở hàng đầu, tay cầm một nén hương, không còn bộ dạng nghiêm phụ ngày thường nữa, ánh mắt nhìn nàng đầy tự hào và yêu thương, ôn hòa nói: “Con gái, mau mời Nhị Lang Chân Quân hiển linh.”

Tuyên Chi dĩ nhiên là rất muốn mời, chỉ tiếc là hiện giờ nàng nhiều lắm cũng chỉ gọi được Hao Thiên Khuyển ra. Hao Thiên Khuyển lại là đồ nghịch ngợm, thả ra rồi thì không gọi về được, chưa hút cạn linh lực của nàng thì chưa chịu thôi.

Biết đâu còn phá tan luôn thần điện này.

Tuyên Chi đành lúng túng nói: “Cha à, đêm qua con giao chiến với tà ma trên thành lâu, linh lực vẫn chưa khôi phục, thật sự là có lòng mà không đủ sức.”

Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, một người lên tiếng: “Tuyên nha đầu đêm qua vất vả thật, nhờ có con mà thành Cửu Lê mới bình an vô sự.”

“Con trai ta cũng may nhờ thần khuyển cứu giúp, bằng không chắc chắn bị thương nặng. Lão phu vốn định sau lễ nghênh thần sẽ đến tận nhà cảm tạ.”

Vừa nói vừa lấy ra một lọ đan dược đưa nàng: “Linh lực hao tổn ảnh hưởng không tốt đến kinh mạch. Lão phu có vài viên bổ linh đan, con mau dùng đi.”

Mọi người liên tiếp gật đầu phụ họa, không ngớt lời ca ngợi Tuyên Chi, thần khuyển, và cả vị Nhị Lang Chân Quân còn chưa ra mặt kia, giọng điệu thành kính, thái độ khẩn thiết, cứ như đã là tín đồ trung thành dưới trướng vị thần ấy, nóng lòng muốn chứng kiến thần uy.

Tuyên Chi im lặng: “...”

Quả nhiên, khi gặp đại nạn, là lúc dễ sinh ra tín ngưỡng nhất.

Nàng không khách sáo nhận lấy đan dược, hòa nước uống nửa viên, rồi ngồi thiền điều tức một hồi, khôi phục linh lực, sau đó giơ tay triệu ra thần phù.

Thần phù từ lòng bàn tay nàng bay lên không trung, kim quang rực rỡ như ánh rạng đông chiếu sáng cả đại điện, lại còn tỏa ra luồng tử khí cát tường, lượn lờ trong điện không tan, mơ hồ còn có tiếng chuông ngọc ngân vang, tiên âm phiêu diêu.

Tất nhiên, đây đều là nhờ Tuyên Chi dày công chuẩn bị, mô phỏng cảnh tượng kim quang và cát tường trong thần khảm của phù chú.

Trong điện, ngoài điện, mọi người đồng loạt chắp tay dâng hương, quỳ bái chờ thần linh hiển hiện.

Thấy ai nấy đều thành tâm như vậy, Tuyên Chi chờ một lát mới ra vẻ khó xử nói: “Chân Quân không muốn vì chuyện nhỏ nhặt mà giáng thần lực.”

Thần linh đã nói vậy, dĩ nhiên không ai dám ép buộc thêm. Nhìn thấy nàng thực sự có ký kết thần phù, lại còn oai phong lẫm liệt như thế, các trưởng lão cũng thấy yên lòng phần nào.

Cuối cùng cũng qua mặt được hết thảy mọi người, Tuyên Chi thầm thở phào nhẹ nhõm, thu hồi thần phù rồi ngồi xuống chiếc đệm bên trái, điềm đạm nói: “Xin đạo trưởng hạ bút.”

Nàng cẩn thận miêu tả dung mạo Nhị Lang Chân Quân: dung nhan tuấn tú uy vũ, mặc hoàng y giáp bạc, đội ngân quan, giữa trán có con mắt thứ ba, tay cầm đao ba mũi hai lưỡi, tay kia đỡ con chim ưng đen, bên chân dắt Hao Thiên Khuyển.

Họa sư nghe xong hết sức nghiêm túc hạ bút, thỉnh thoảng lại dừng lại hỏi thêm chi tiết.

Chừng một canh giờ sau, họa sư mới đặt bút xuống, đứng dậy giơ bức tranh cho nàng xem. Trong tranh, Nhị Lang Chân Quân tuấn dật phi phàm, mắt giữa trán, giáp trụ sáng ngời, chim ưng trong tay, chó thần bên chân — thậm chí giống y như pho tượng ngọc trong thần phù — quả là bậc đại sư vẽ thần tượng.

Các trưởng lão ngoài điện thấy tranh thần oai nghi lẫm liệt, chút nghi ngờ còn lại cũng tan biến hết.

Sau khi bức tranh hoàn thành, qua một lượt dâng hương cúng bái, tranh được an vị trên ngai thờ. Họa sư lại chép một bản để dùng khi đúc tượng thần, còn lễ nghênh thần chính thức sẽ tổ chức sau khi tượng được đúc xong — đó sẽ là đại lễ quy tụ toàn dân trong thành.

Sau buổi vẽ tranh, tạm thời không còn việc gì cần đến Tuyên Chi nữa. Sau khi dùng bữa trưa tại thần miếu, nàng từ chối lời mời tham quan thần miếu của nữ tu, quay lại nghỉ ngơi tại phòng phía sau thần miếu.

Nàng vừa khỏi bệnh, đêm qua lại mệt mỏi cả đêm, từ lâu đã díp cả mắt. Nếu không phải bị bao ánh mắt dòm ngó, thêm phụ thân ở bên cạnh nhắc nhở nàng không được lơ là, thì chắc đã ngủ gật ngay tại điện thờ rồi.

Phòng nghỉ ở hậu điện cách xa tiền điện, thường là nơi các tu sĩ trong thành tĩnh tu, rất yên tĩnh. Dưới chân núi Kỳ Thần chính là nơi tụ hội linh mạch của thành Cửu Lê, linh khí trong núi dồi dào, ngay cả buổi trưa, giữa rừng cây rậm rạp vẫn lờ mờ thấy được linh vụ lững lờ trôi.

7

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.