0 chữ
Chương 17
Chương 17
Cổng Bắc, thành Cửu Lê.
Trên đại lục Thái Dao, tầng cao nhất của các lầu thành thường sẽ có một ngôi miếu, bên trong thờ phụng tượng thần, dùng để trấn áp tà ma, ngăn chặn sự xâm nhập của yêu tà.
Từ cổng thành đi vào, khắp nơi có thể thấy các bức phù điêu và đồ hình tượng thần được chạm khắc, trong thành miếu mạo đông đúc, hầu như nhà nào cũng thờ thần.
Thần linh được thờ phụng ở mỗi thành đều khác nhau, phần lớn đều có liên quan mật thiết đến các tu sĩ trấn thủ thành đó.
Thành Cửu Lê vốn dĩ thờ phụng thần linh trong phù thần của Tuyên Lưu Viễn. Nay Tuyên tiên sư đã qua đời, thần linh dường như cũng thu hồi sự che chở đối với thành Cửu Lê. Hương khói trước miếu vẫn thịnh vượng, nhưng tượng thần đã mất linh quang, không còn trấn áp được yêu tà ngoài hoang dã nữa.
Chỉ trong vòng hai ba ngày, đã có yêu tà ngửi thấy khí tức mà kéo tới ngoài thành Cửu Lê, rục rịch muốn xâm nhập thành để ăn tươi nuốt sống.
Tuyên Khánh bước chậm rãi từ tầng cao nhất của thành lâu đi xuống, hắn mặc y phục trắng tinh, sắc mặt cũng trắng bệch, mang nét ngũ quan hơi thiên về nữ tính, trông có vẻ yếu ớt, đôi mày dài nhíu chặt, giữa chân mày mang đầy u sầu.
Tượng thần ngọc trong thần các tầng cao đã bắt đầu rạn nứt, những khe nứt nhỏ từ giữa trán tượng thần lan ra, e rằng chỉ còn ba đến năm ngày nữa là sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tượng thần là hóa thân của thần linh nơi trần thế, thường thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, trừ khi thần linh nơi tiên giới ngã xuống, thì các tượng thần ở nhân gian mới trở thành đất sét vô tri, hương khói có nhiều đến mấy cũng vô ích.
Mất đi sự che chở của thần linh, yêu tà nghe phong mà đến. Càng kéo dài, tình cảnh của thành Cửu Lê càng thêm nguy cấp.
Đây cũng là lý do Tuyên Chi vội vàng xuất giá. Nàng mang theo phù thần gả vào nhà họ Vân, một phần cũng vì nhà họ Vân đã hứa sẽ mời tượng thần về nhập chủ thành Cửu Lê, bảo vệ sự an toàn cho bách tính nơi đây.
Tuyên Khánh luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy bản thân quá vô dụng, mới khiến muội muội phải dùng hôn nhân để trao đổi như vậy.
Lúc hắn đang tâm thần bất an đi xuống, một tu sĩ từ dưới thành nhanh bước chạy đến, thấy hắn liền nói: “Tuyên huynh, sao lại ủ rũ như vậy? Mấy con yêu tà ngoài thành chẳng đáng ngại, đã bị dọn sạch rồi, chỉ cần chờ ngày mai tượng thần mới an vị là xong.”
Tuyên Khánh giãn mày, khẽ cười: “Vất vả rồi.”
Tu sĩ kia vỗ vai hắn: “Chỗ này đã có bọn ta trấn giữ, huynh mau về nhà đi, trong nhà còn nhiều việc, mai muội muội huynh về thăm nhà, huynh là ca ca cũng phải chuẩn bị chu đáo một chút.”
Tuyên Khánh cảm ơn, rời khỏi thành lâu.
Lúc này đã là đêm khuya, trên phố không một bóng người, hắn xách đèn đi dọc con phố dài về nhà. Mới đi được trăm bước, đã nghe tiếng kêu kinh hãi từ trên thành lâu: “Cái gì kia?”
Tuyên Khánh lập tức quay người, mấy bước đã nhảy trở lại thành lâu. Các tu sĩ canh giữ cổng thành đã tụ lại trên thành, đều nhìn về phía ngoài thành.
Chỉ thấy nơi rìa đồng hoang, dưới bóng rừng xa xa, có một chiếc kiệu trắng toát lơ lửng tiến đến. Ban đầu kiệu cách thành rất xa, xung quanh tối om, nên vệt trắng ấy nổi bật vô cùng. Nếu không phải tu sĩ có thị lực vượt trội, thì trông chẳng khác gì một mảnh giấy bay trong bóng đêm.
Chỉ trong chớp mắt, kiệu đã đến dưới cổng thành. Nhìn gần, kiệu cực kỳ hoa lệ, mái kiệu cao và rộng, chính giữa gắn một viên minh châu to bằng nắm tay, đỉnh kiệu chạm khắc tinh xảo, bốn góc cong vυ"t, sơn son thếp vàng, thêu chỉ kim tuyến, tua rua rũ xuống. Kiệu đóng kín bốn phía, không thể nhìn thấy bên trong.
Trước sau kiệu có vài bóng ma lượn lờ, kiệu trông nặng nề nhưng di chuyển nhanh như gió, các tu sĩ trên thành vừa cầm phù lệnh còn chưa kịp ra tay, thì chuông nhỏ trên kiệu đã ngân vang, chiếc kiệu kia đã ung dung xuyên qua cổng thành bằng sắt đen, tiến vào trong thành.
“Là âm sát.” Một tu sĩ thấp giọng nói: “Giờ thì thật là yêu ma quỷ quái gì cũng kéo đến thành Cửu Lê rồi.”
Trong lúc nói, Tuyên Khánh và mấy người khác đã đuổi xuống chân thành, họ chạy cực nhanh, nhưng chiếc kiệu quỷ kia còn nhanh hơn, bỏ xa họ một đoạn, dù cố mấy cũng không đuổi kịp.
“Chiếc kiệu quỷ đó... sao lại giống như đang đi về phía nhà huynh vậy?” Vài tu sĩ nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ kinh ngạc.
Cả thành Cửu Lê ai cũng biết, Tuyên đạo trưởng đã mất, phủ họ Tuyên vừa gỡ vải đỏ thì đã treo vải trắng. Tu sĩ qua đời cũng như người thường, đều nhập luân hồi. Chỉ có những ai chấp niệm sâu nặng hoặc tội nghiệt sâu nặng mới trở thành ác quỷ âm sát.
Lúc này trong đầu họ đều đồng loạt hiện lên một suy nghĩ: chẳng lẽ Tuyên đạo trưởng chết rồi hóa thành quỷ, chiếc kiệu này là đến từ Quỷ Vực Bắc Minh đón ông ấy đi?
Tuyên Khánh nhận ra mục đích của kiệu quỷ còn sớm hơn họ, trong lòng vừa kinh vừa lo, dán một lá phù Tốc Hành lên người, lập tức bỏ xa các tu sĩ khác, đuổi sát theo sau kiệu về nhà.
Phủ họ Tuyên rộng lớn, cửa nhà bề thế, đèn đuốc sáng rực cả khu nhà. Chiếc kiệu đi ngang qua khu người hầu, đi thẳng đến chính điện, không ai phát hiện ra điều gì bất thường.
Linh cữu của tổ phụ đang được đặt trong đại sảnh, Tuyên Khánh vì đi xem tượng thần ở cổng thành nên đêm nay không ở trong phủ canh linh.
Lúc hắn tới được trước đại sảnh, cha mẹ và thê tử đã nghe thấy động tĩnh mà ra ngoài. Người thường không thể thấy ma quỷ, cha mẹ hắn chỉ nhìn quanh, không biết có chuyện gì.
Vợ của Tuyên Khánh cũng là tu sĩ, mẫn cảm với âm khí, lúc ở linh đường đã nghe thấy tiếng chuông lảnh lót, quỷ dị, liền cảnh giác bước ra ngoài, tụ linh lực vào mắt, liền thấy được chiếc kiệu đậu trước sân.
Một quỷ sát trước kiệu bước lên một bước, dùng giọng lạnh lẽo nói: “Người trong kiệu mắc bệnh, xin hãy mau mời đại phu đến xem.”
Nói xong, đám bóng ma kia liền bay lên không trung, biến mất vào màn đêm, chỉ để lại chiếc kiệu dát vàng đậu trong sân.
Tô Ỷ Hồng lập tức đứng chắn trước hai vị trưởng bối, người không mang kiếm, liền một mình tiến tới gần kiệu.
Tuyên Khánh vào đến nơi liền thấy cảnh đó, vội gọi: “Ỷ Hồng, cẩn thận!” Rồi nhanh chóng bước lên chắn trước nàng.
Tô Ỷ Hồng nói: “Chàng đừng căng thẳng. Vừa nãy khi kiệu hạ xuống, đám quỷ kia nói trong kiệu có người, còn chắp tay hành lễ, có vẻ không có ác ý. Có lẽ là muốn chúng ta cứu người trong đó.”
Nghe nàng nói vậy, lòng Tuyên Khánh lại càng thêm bất an, vô thức quay nhìn linh cữu tổ phụ trong đại sảnh.
Trên đại lục Thái Dao, tầng cao nhất của các lầu thành thường sẽ có một ngôi miếu, bên trong thờ phụng tượng thần, dùng để trấn áp tà ma, ngăn chặn sự xâm nhập của yêu tà.
Từ cổng thành đi vào, khắp nơi có thể thấy các bức phù điêu và đồ hình tượng thần được chạm khắc, trong thành miếu mạo đông đúc, hầu như nhà nào cũng thờ thần.
Thần linh được thờ phụng ở mỗi thành đều khác nhau, phần lớn đều có liên quan mật thiết đến các tu sĩ trấn thủ thành đó.
Thành Cửu Lê vốn dĩ thờ phụng thần linh trong phù thần của Tuyên Lưu Viễn. Nay Tuyên tiên sư đã qua đời, thần linh dường như cũng thu hồi sự che chở đối với thành Cửu Lê. Hương khói trước miếu vẫn thịnh vượng, nhưng tượng thần đã mất linh quang, không còn trấn áp được yêu tà ngoài hoang dã nữa.
Tuyên Khánh bước chậm rãi từ tầng cao nhất của thành lâu đi xuống, hắn mặc y phục trắng tinh, sắc mặt cũng trắng bệch, mang nét ngũ quan hơi thiên về nữ tính, trông có vẻ yếu ớt, đôi mày dài nhíu chặt, giữa chân mày mang đầy u sầu.
Tượng thần ngọc trong thần các tầng cao đã bắt đầu rạn nứt, những khe nứt nhỏ từ giữa trán tượng thần lan ra, e rằng chỉ còn ba đến năm ngày nữa là sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tượng thần là hóa thân của thần linh nơi trần thế, thường thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, trừ khi thần linh nơi tiên giới ngã xuống, thì các tượng thần ở nhân gian mới trở thành đất sét vô tri, hương khói có nhiều đến mấy cũng vô ích.
Đây cũng là lý do Tuyên Chi vội vàng xuất giá. Nàng mang theo phù thần gả vào nhà họ Vân, một phần cũng vì nhà họ Vân đã hứa sẽ mời tượng thần về nhập chủ thành Cửu Lê, bảo vệ sự an toàn cho bách tính nơi đây.
Tuyên Khánh luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy bản thân quá vô dụng, mới khiến muội muội phải dùng hôn nhân để trao đổi như vậy.
Lúc hắn đang tâm thần bất an đi xuống, một tu sĩ từ dưới thành nhanh bước chạy đến, thấy hắn liền nói: “Tuyên huynh, sao lại ủ rũ như vậy? Mấy con yêu tà ngoài thành chẳng đáng ngại, đã bị dọn sạch rồi, chỉ cần chờ ngày mai tượng thần mới an vị là xong.”
Tuyên Khánh giãn mày, khẽ cười: “Vất vả rồi.”
Tuyên Khánh cảm ơn, rời khỏi thành lâu.
Lúc này đã là đêm khuya, trên phố không một bóng người, hắn xách đèn đi dọc con phố dài về nhà. Mới đi được trăm bước, đã nghe tiếng kêu kinh hãi từ trên thành lâu: “Cái gì kia?”
Tuyên Khánh lập tức quay người, mấy bước đã nhảy trở lại thành lâu. Các tu sĩ canh giữ cổng thành đã tụ lại trên thành, đều nhìn về phía ngoài thành.
Chỉ thấy nơi rìa đồng hoang, dưới bóng rừng xa xa, có một chiếc kiệu trắng toát lơ lửng tiến đến. Ban đầu kiệu cách thành rất xa, xung quanh tối om, nên vệt trắng ấy nổi bật vô cùng. Nếu không phải tu sĩ có thị lực vượt trội, thì trông chẳng khác gì một mảnh giấy bay trong bóng đêm.
Chỉ trong chớp mắt, kiệu đã đến dưới cổng thành. Nhìn gần, kiệu cực kỳ hoa lệ, mái kiệu cao và rộng, chính giữa gắn một viên minh châu to bằng nắm tay, đỉnh kiệu chạm khắc tinh xảo, bốn góc cong vυ"t, sơn son thếp vàng, thêu chỉ kim tuyến, tua rua rũ xuống. Kiệu đóng kín bốn phía, không thể nhìn thấy bên trong.
Trước sau kiệu có vài bóng ma lượn lờ, kiệu trông nặng nề nhưng di chuyển nhanh như gió, các tu sĩ trên thành vừa cầm phù lệnh còn chưa kịp ra tay, thì chuông nhỏ trên kiệu đã ngân vang, chiếc kiệu kia đã ung dung xuyên qua cổng thành bằng sắt đen, tiến vào trong thành.
“Là âm sát.” Một tu sĩ thấp giọng nói: “Giờ thì thật là yêu ma quỷ quái gì cũng kéo đến thành Cửu Lê rồi.”
Trong lúc nói, Tuyên Khánh và mấy người khác đã đuổi xuống chân thành, họ chạy cực nhanh, nhưng chiếc kiệu quỷ kia còn nhanh hơn, bỏ xa họ một đoạn, dù cố mấy cũng không đuổi kịp.
“Chiếc kiệu quỷ đó... sao lại giống như đang đi về phía nhà huynh vậy?” Vài tu sĩ nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ kinh ngạc.
Cả thành Cửu Lê ai cũng biết, Tuyên đạo trưởng đã mất, phủ họ Tuyên vừa gỡ vải đỏ thì đã treo vải trắng. Tu sĩ qua đời cũng như người thường, đều nhập luân hồi. Chỉ có những ai chấp niệm sâu nặng hoặc tội nghiệt sâu nặng mới trở thành ác quỷ âm sát.
Lúc này trong đầu họ đều đồng loạt hiện lên một suy nghĩ: chẳng lẽ Tuyên đạo trưởng chết rồi hóa thành quỷ, chiếc kiệu này là đến từ Quỷ Vực Bắc Minh đón ông ấy đi?
Tuyên Khánh nhận ra mục đích của kiệu quỷ còn sớm hơn họ, trong lòng vừa kinh vừa lo, dán một lá phù Tốc Hành lên người, lập tức bỏ xa các tu sĩ khác, đuổi sát theo sau kiệu về nhà.
Phủ họ Tuyên rộng lớn, cửa nhà bề thế, đèn đuốc sáng rực cả khu nhà. Chiếc kiệu đi ngang qua khu người hầu, đi thẳng đến chính điện, không ai phát hiện ra điều gì bất thường.
Linh cữu của tổ phụ đang được đặt trong đại sảnh, Tuyên Khánh vì đi xem tượng thần ở cổng thành nên đêm nay không ở trong phủ canh linh.
Lúc hắn tới được trước đại sảnh, cha mẹ và thê tử đã nghe thấy động tĩnh mà ra ngoài. Người thường không thể thấy ma quỷ, cha mẹ hắn chỉ nhìn quanh, không biết có chuyện gì.
Vợ của Tuyên Khánh cũng là tu sĩ, mẫn cảm với âm khí, lúc ở linh đường đã nghe thấy tiếng chuông lảnh lót, quỷ dị, liền cảnh giác bước ra ngoài, tụ linh lực vào mắt, liền thấy được chiếc kiệu đậu trước sân.
Một quỷ sát trước kiệu bước lên một bước, dùng giọng lạnh lẽo nói: “Người trong kiệu mắc bệnh, xin hãy mau mời đại phu đến xem.”
Nói xong, đám bóng ma kia liền bay lên không trung, biến mất vào màn đêm, chỉ để lại chiếc kiệu dát vàng đậu trong sân.
Tô Ỷ Hồng lập tức đứng chắn trước hai vị trưởng bối, người không mang kiếm, liền một mình tiến tới gần kiệu.
Tuyên Khánh vào đến nơi liền thấy cảnh đó, vội gọi: “Ỷ Hồng, cẩn thận!” Rồi nhanh chóng bước lên chắn trước nàng.
Tô Ỷ Hồng nói: “Chàng đừng căng thẳng. Vừa nãy khi kiệu hạ xuống, đám quỷ kia nói trong kiệu có người, còn chắp tay hành lễ, có vẻ không có ác ý. Có lẽ là muốn chúng ta cứu người trong đó.”
Nghe nàng nói vậy, lòng Tuyên Khánh lại càng thêm bất an, vô thức quay nhìn linh cữu tổ phụ trong đại sảnh.
7
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
