0 chữ
Chương 16
Chương 16
Tuyên Chi thu tay lại, mỉm cười nhẹ: “Lúc đó ta căng thẳng quá, buộc mấy cái nút chết, xin lỗi nhé.”
Thiền nô hơi nghiêng đầu, dường như không hiểu, nhưng nàng cảm nhận được thiện ý của Tuyên Chi, liền bắt chước theo, nở nụ cười có phần gượng gạo, đáp: “Nương nương làm gì cũng đúng cả.”
Những thiền nô khác đứng hầu bên cạnh cũng đồng loạt nở nụ cười giống hệt nhau.
Tuyên Chi ít nhiều đã quen với sự đồng bộ kỳ lạ của bọn họ. Dù nàng cho rằng lời của Thân Đồ Đào – cái tên khốn đó – về việc muốn bái đường thành thân với nàng chỉ là trò đùa để thỏa mãn sở thích quái đản của hắn, hoàn toàn không có ý định nghiêm túc. Thế nhưng những tiểu kim thiền trung thực này vẫn một tiếng "nương nương", hai tiếng "nương nương", đã xem nàng là nữ chủ nhân của Minh Cung này.
Nàng đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào khóe môi của thiền nô, điều chỉnh nụ cười của nàng ta trở nên tự nhiên hơn một chút, khen: “Cười lên trông thật xinh.”
Một tuần trà sau, Tuyên Chi mới tháo xong chiếc áo khoác ngoài, ngâm mình vào bể nước. Cơ thể này vốn đã yếu ớt, thêm vào đó linh lực cạn kiệt, từ lúc xuyên không đến nay chưa có lúc nào được nghỉ ngơi. Ngâm trong nước nóng một lúc, nàng không biết mình thϊếp đi lúc nào.
Khi tỉnh lại, nàng đã được vớt ra khỏi bể, nằm trên giường.
Một người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt và đôi môi lại đỏ rực, dung mạo âm u đang dựa bên giường, chống cằm nhìn nàng.
Tuyên Chi vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ ấy, da đầu liền tê dại theo bản năng.
Nàng bật người ngồi dậy, nhưng mới nửa chừng đã choáng váng, không còn chút sức lực nào, lại ngã trở lại, toàn thân mềm nhũn như bún.
Tuyên Chi khó chịu đến mức sắp phát điên, đầu óc quay cuồng mãi mới nhớ ra mình đã xuyên không, người đàn ông trước mặt chính là Bắc Minh Quỷ Chủ.
Thân Đồ Đào mở miệng là chẳng có lời nào dễ nghe: “Ngươi sắp chết rồi.”
Hắn đã tự mình ra tay, trục hết hàn khí của Minh Xuyên và âm khí hung sát xâm nhập vào kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của nàng, nhưng người trước mắt vẫn đang yếu dần đi.
Thân Đồ Đào nhìn thấy rõ ràng tử khí bao quanh nàng, ban đầu chỉ là khí bệnh mỏng nhẹ, sau lại hóa thành tử khí.
Chỉ vì sốt mà đã sắp chết rồi, đúng là còn yếu hơn cả người giấy.
Tuyên Chi há miệng, cổ họng đau rát, không nói được lời nào. Nàng đưa tay sờ trán, tứ chi nóng bừng, sờ cũng không phân biệt được gì, ngay cả hơi thở cũng nóng, chắc chắn là bị sốt rồi.
Cảm nhận sinh mệnh dần rời khỏi cơ thể khiến nàng sợ hãi, Tuyên Chi vươn tay nắm lấy Thân Đồ Đào, giọng khàn khàn nức nở.
Bàn tay sốt nóng của nàng nắm lấy ngón tay hắn, đốt ngón tay hắn vẫn lạnh như ngọc trắng. Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn, không có phản ứng gì, tự mình nói tiếp: “Ngươi thật kỳ lạ, không có tội nghiệt tày trời cũng chẳng có công đức vô thượng, chỉ là một luồng hồn phách bình thường, vậy mà lại bị đẩy ra khỏi Tam Giới, không vào luân hồi.”
Đầu Tuyên Chi ong ong, lời của Thân Đồ Đào lọt vào tai liền bị xáo trộn tán loạn, nàng không hiểu được hắn nói gì, ngược lại, lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn lại khiến nàng để tâm hơn.
Khi người ta sốt đến mê man, hành động hoàn toàn theo bản năng, cảm giác cũng trở nên mơ hồ. Dù đối diện với Quỷ Đế, nàng cũng không còn sợ hãi nữa. Tuyên Chi chỉ muốn bản thân dễ chịu hơn, liền cố gắng dịch người lại gần, áp má nóng rực vào lòng bàn tay hắn.
Thân Đồ Đào khựng lời, cũng không rút tay về, còn đưa tay kia nâng lấy bên má còn lại của nàng, có phần nuông chiều nàng.
Tuyên Chi híp mắt, khẽ thở ra một tiếng thoải mái.
Thân Đồ Đào bật cười qua mũi, ánh mắt nhìn Tuyên Chi như vừa nhặt được bảo vật: “Ngươi không thuộc về quy tắc của thiên địa này, vừa tốt lại vừa xấu. Tốt là ngươi không bị trói buộc, muốn làm gì thì làm, thiên hạ này chẳng ai tự do bằng ngươi.”
Hắn nhìn chằm chằm Tuyên Chi, giọng điệu rất kỳ lạ, nghe kỹ còn mang theo vài phần ngưỡng mộ.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nói tiếp: “Xấu là, nếu ngươi chết rồi, thì hoàn toàn tiêu tan, hồn phách không tồn tại nữa, ngay cả làm tiểu quỷ ở Bắc Minh cũng không có cơ hội.”
“Cái mạng này quý giá như thế, tu vi lại yếu đến mức này, dễ dàng bị người ta bóp chết.” Thân Đồ Đào tỏ ra rất khinh thường: “Chậc, sốt thôi mà cũng lấy đi nửa cái mạng.”
Tuyên Chi nghe hắn lải nhải bên tai, chỉ hiểu được vài câu lẻ tẻ. Đồng tử phủ đầy hơi nước, như ngọc mực đông lạnh.
Nàng rất sợ mình thật sự sẽ như hắn nói, chết là hoàn toàn tan biến, không thể trở về hiện thực, cũng chẳng thể tiếp tục tồn tại ở thế giới này.
“Bệ hạ...” Tuyên Chi rất muốn cầu xin hắn, nếu rảnh rỗi đến vậy thì đừng lải nhải nữa, tìm cho nàng đại phu đi, nghĩ cách hạ sốt đi, nàng vẫn còn có thể cứu chữa mà.
Hơn nữa, nếu không phải bị hắn kéo ra khỏi bồn tắm giữa chừng, lại bị gió lạnh thổi, bị quỷ dọa, thì nàng đâu đến mức phát bệnh như thế này? Kẻ gây ra tất cả lại còn mặt dày nói lời châm chọc bên tai nàng!
Không có hoa đào làm môi giới, Thân Đồ Đào không thể hiểu được lòng nàng, vẫn lạnh nhạt tiếp lời: “Thần lực của con Hao Thiên Khuyển đó, thế gian này không còn ai khác có được, nhân gian cũng không có miếu thờ nó, đích thực là thần linh chỉ thuộc về một mình ngươi.”
“Ngươi đặc biệt như thế.” Ngón tay Thân Đồ Đào khẽ động, véo lấy vành tai đỏ bừng của nàng vì sốt, ý vị thâm sâu nói: “Chết thật thì tiếc lắm.”
Tuyên Chi nóng đến mức ngũ tạng như thiêu đốt, nhắm mắt lại, ý thức mơ hồ, loáng thoáng nghe có người bước nhanh vào, bẩm: “Bệ hạ, kiệu đã chuẩn bị xong.”
Lòng bàn tay lạnh lẽo của Thân Đồ Đào rời khỏi má nàng, chuyển sang nắm lấy tay nàng, nhét vào đó một vật. Tay hắn rất lớn, thon dài và lạnh lẽo, bao trọn tay nàng, nhẹ nhàng siết lại, như đang nhắc nàng giữ chặt vật trong tay.
Tuyên Chi cảm thấy mình như hé mắt ra trong chớp nhoáng, lại như chưa từng mở, chỉ thấy bờ môi mỏng của Thân Đồ Đào hiện lên trong đầu, khẽ mấp máy, nói: “Mùng Ba tháng Ba, giờ Tý...”
Rồi sau đó, nàng chẳng biết gì nữa.
Thiền nô hơi nghiêng đầu, dường như không hiểu, nhưng nàng cảm nhận được thiện ý của Tuyên Chi, liền bắt chước theo, nở nụ cười có phần gượng gạo, đáp: “Nương nương làm gì cũng đúng cả.”
Những thiền nô khác đứng hầu bên cạnh cũng đồng loạt nở nụ cười giống hệt nhau.
Tuyên Chi ít nhiều đã quen với sự đồng bộ kỳ lạ của bọn họ. Dù nàng cho rằng lời của Thân Đồ Đào – cái tên khốn đó – về việc muốn bái đường thành thân với nàng chỉ là trò đùa để thỏa mãn sở thích quái đản của hắn, hoàn toàn không có ý định nghiêm túc. Thế nhưng những tiểu kim thiền trung thực này vẫn một tiếng "nương nương", hai tiếng "nương nương", đã xem nàng là nữ chủ nhân của Minh Cung này.
Một tuần trà sau, Tuyên Chi mới tháo xong chiếc áo khoác ngoài, ngâm mình vào bể nước. Cơ thể này vốn đã yếu ớt, thêm vào đó linh lực cạn kiệt, từ lúc xuyên không đến nay chưa có lúc nào được nghỉ ngơi. Ngâm trong nước nóng một lúc, nàng không biết mình thϊếp đi lúc nào.
Khi tỉnh lại, nàng đã được vớt ra khỏi bể, nằm trên giường.
Một người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt và đôi môi lại đỏ rực, dung mạo âm u đang dựa bên giường, chống cằm nhìn nàng.
Tuyên Chi vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ ấy, da đầu liền tê dại theo bản năng.
Nàng bật người ngồi dậy, nhưng mới nửa chừng đã choáng váng, không còn chút sức lực nào, lại ngã trở lại, toàn thân mềm nhũn như bún.
Thân Đồ Đào mở miệng là chẳng có lời nào dễ nghe: “Ngươi sắp chết rồi.”
Hắn đã tự mình ra tay, trục hết hàn khí của Minh Xuyên và âm khí hung sát xâm nhập vào kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của nàng, nhưng người trước mắt vẫn đang yếu dần đi.
Thân Đồ Đào nhìn thấy rõ ràng tử khí bao quanh nàng, ban đầu chỉ là khí bệnh mỏng nhẹ, sau lại hóa thành tử khí.
Chỉ vì sốt mà đã sắp chết rồi, đúng là còn yếu hơn cả người giấy.
Tuyên Chi há miệng, cổ họng đau rát, không nói được lời nào. Nàng đưa tay sờ trán, tứ chi nóng bừng, sờ cũng không phân biệt được gì, ngay cả hơi thở cũng nóng, chắc chắn là bị sốt rồi.
Bàn tay sốt nóng của nàng nắm lấy ngón tay hắn, đốt ngón tay hắn vẫn lạnh như ngọc trắng. Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn, không có phản ứng gì, tự mình nói tiếp: “Ngươi thật kỳ lạ, không có tội nghiệt tày trời cũng chẳng có công đức vô thượng, chỉ là một luồng hồn phách bình thường, vậy mà lại bị đẩy ra khỏi Tam Giới, không vào luân hồi.”
Đầu Tuyên Chi ong ong, lời của Thân Đồ Đào lọt vào tai liền bị xáo trộn tán loạn, nàng không hiểu được hắn nói gì, ngược lại, lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn lại khiến nàng để tâm hơn.
Khi người ta sốt đến mê man, hành động hoàn toàn theo bản năng, cảm giác cũng trở nên mơ hồ. Dù đối diện với Quỷ Đế, nàng cũng không còn sợ hãi nữa. Tuyên Chi chỉ muốn bản thân dễ chịu hơn, liền cố gắng dịch người lại gần, áp má nóng rực vào lòng bàn tay hắn.
Thân Đồ Đào khựng lời, cũng không rút tay về, còn đưa tay kia nâng lấy bên má còn lại của nàng, có phần nuông chiều nàng.
Tuyên Chi híp mắt, khẽ thở ra một tiếng thoải mái.
Thân Đồ Đào bật cười qua mũi, ánh mắt nhìn Tuyên Chi như vừa nhặt được bảo vật: “Ngươi không thuộc về quy tắc của thiên địa này, vừa tốt lại vừa xấu. Tốt là ngươi không bị trói buộc, muốn làm gì thì làm, thiên hạ này chẳng ai tự do bằng ngươi.”
Hắn nhìn chằm chằm Tuyên Chi, giọng điệu rất kỳ lạ, nghe kỹ còn mang theo vài phần ngưỡng mộ.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nói tiếp: “Xấu là, nếu ngươi chết rồi, thì hoàn toàn tiêu tan, hồn phách không tồn tại nữa, ngay cả làm tiểu quỷ ở Bắc Minh cũng không có cơ hội.”
“Cái mạng này quý giá như thế, tu vi lại yếu đến mức này, dễ dàng bị người ta bóp chết.” Thân Đồ Đào tỏ ra rất khinh thường: “Chậc, sốt thôi mà cũng lấy đi nửa cái mạng.”
Tuyên Chi nghe hắn lải nhải bên tai, chỉ hiểu được vài câu lẻ tẻ. Đồng tử phủ đầy hơi nước, như ngọc mực đông lạnh.
Nàng rất sợ mình thật sự sẽ như hắn nói, chết là hoàn toàn tan biến, không thể trở về hiện thực, cũng chẳng thể tiếp tục tồn tại ở thế giới này.
“Bệ hạ...” Tuyên Chi rất muốn cầu xin hắn, nếu rảnh rỗi đến vậy thì đừng lải nhải nữa, tìm cho nàng đại phu đi, nghĩ cách hạ sốt đi, nàng vẫn còn có thể cứu chữa mà.
Hơn nữa, nếu không phải bị hắn kéo ra khỏi bồn tắm giữa chừng, lại bị gió lạnh thổi, bị quỷ dọa, thì nàng đâu đến mức phát bệnh như thế này? Kẻ gây ra tất cả lại còn mặt dày nói lời châm chọc bên tai nàng!
Không có hoa đào làm môi giới, Thân Đồ Đào không thể hiểu được lòng nàng, vẫn lạnh nhạt tiếp lời: “Thần lực của con Hao Thiên Khuyển đó, thế gian này không còn ai khác có được, nhân gian cũng không có miếu thờ nó, đích thực là thần linh chỉ thuộc về một mình ngươi.”
“Ngươi đặc biệt như thế.” Ngón tay Thân Đồ Đào khẽ động, véo lấy vành tai đỏ bừng của nàng vì sốt, ý vị thâm sâu nói: “Chết thật thì tiếc lắm.”
Tuyên Chi nóng đến mức ngũ tạng như thiêu đốt, nhắm mắt lại, ý thức mơ hồ, loáng thoáng nghe có người bước nhanh vào, bẩm: “Bệ hạ, kiệu đã chuẩn bị xong.”
Lòng bàn tay lạnh lẽo của Thân Đồ Đào rời khỏi má nàng, chuyển sang nắm lấy tay nàng, nhét vào đó một vật. Tay hắn rất lớn, thon dài và lạnh lẽo, bao trọn tay nàng, nhẹ nhàng siết lại, như đang nhắc nàng giữ chặt vật trong tay.
Tuyên Chi cảm thấy mình như hé mắt ra trong chớp nhoáng, lại như chưa từng mở, chỉ thấy bờ môi mỏng của Thân Đồ Đào hiện lên trong đầu, khẽ mấp máy, nói: “Mùng Ba tháng Ba, giờ Tý...”
Rồi sau đó, nàng chẳng biết gì nữa.
8
0
2 tháng trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
