0 chữ
Chương 15
Chương 15
Sau đó, hắn mới bắt đầu từng chút một bổ khuyết các phù văn bị nứt gãy trên xương bàn tay. Rồi phủ lên kinh mạch, tiếp tục bổ khuyết pháp trận trên kinh mạch, lại phủ thêm một lớp huyết nhục, hoàn thiện phù văn.
Chỉ trên một bàn tay, đã khắc ba tầng pháp trận.
Làm xong tất cả, hắn đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, khóe môi nhếch lên cười. Nhưng nụ cười còn chưa tan, hắn đã vô cớ nổi giận, trong đôi mắt đỏ ngầu trào ra sát khí hung bạo, trở tay đánh sập cột đá tế đàn, rồi phóng người xuống, quay lại chiến trường nơi chân núi, nơi quỷ hồn đang tàn sát lẫn nhau.
---
Lưng chừng núi, Quỷ Môn.
Tòa thành cao mười trượng, xây bằng đá đen, phía trên có ba tầng lầu các, hai bên tường thành kéo dài, hợp nhất với vách núi, bên trên thành lâu mây mù mịt mờ, gần như hòa lẫn với trời.
Một khắc trước, có một toán bóng quỷ phá tuyến phòng thủ trước núi, tám tiểu quỷ khiêng một chiếc kiệu trắng muốt, nhẹ nhàng đến trước Quỷ Môn. Trên kiệu treo cờ quỷ của thành Hợp Âm, bốn phía buông màn lụa trắng, lờ mờ bên trong ngồi một nam tử cường tráng.
Một quỷ tướng đi trước, cùng hai vị đại nhân Diêm Ty thương lượng: “Bọn ta phụng mệnh thành chủ Hợp Âm, đến đưa một người bạn lạc vào Bắc Minh rời khỏi đây, mong hai vị đại nhân tạo điều kiện thông hành.”
“Lạc vào Bắc Minh?” Trên thành lâu, Tương Chiêu nhíu mày, đang định vung tay vén màn trắng kiểm tra thì chợt thấy bên sườn núi Độ Hư treo lên một vầng huyết nguyệt.
Ánh đỏ lượn lờ như khói tràn khắp núi Độ Hư, hai bên đang giằng co đều chấn động, đồng loạt nhìn về phía dưới núi — dư uy một chưởng của Quỷ Chủ bệ hạ dù từ xa vẫn khiến người ta khϊếp sợ.
Thân Đồ Đào đã xuống núi?
Dù là hai vị Diêm Ty trên thành lâu Quỷ Môn hay thành chủ Hợp Âm đang đối đầu phía dưới, sắc mặt lúc này đều cực kỳ khó coi.
Thân Đồ Đào — Bắc Minh Quỷ Chủ — vốn rất ít khi nhúng tay vào chuyện Bắc Minh, mặc cho các thế lực đánh nhau tranh đoạt Quỷ Môn thế nào, hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Chỉ khi tâm trạng không tốt, hắn mới xuống núi tàn sát quỷ hồn.
Tàn sát bao nhiêu, dừng lúc nào, hoàn toàn phụ thuộc vào việc hắn đã hả giận hay chưa. Tương truyền có lần hắn đã quét sạch cả Bắc Minh, ngay cả hai vị Diêm Ty cũng không thoát, hai vị hiện tại là người lên thay sau đó. Chuyện này không rõ thực hư, nhưng đã để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng toàn bộ quỷ chúng.
Vào thời điểm như thế này, dù là thành chủ một phương cũng chẳng khác gì tiểu quỷ bình thường — chỉ còn cách tháo chạy.
Trong kiệu lụa trắng vang lên mệnh lệnh gọn gàng dứt khoát của thành chủ Hợp Âm: “Rút!”
Vân Tri Ngôn nhíu mày: “Thành chủ...”
Đã đến đây rồi, chỉ còn một bước nữa là có thể trở lại nhân gian, hắn đương nhiên không cam lòng từ bỏ.
Thành chủ Hợp Âm thân hình cao lớn vạm vỡ, thân thể to gấp đôi người thường, hoàn toàn che lấp Vân Tri Ngôn, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy bóng hắn một người. Mãi đến khi Vân Tri Ngôn lên tiếng, người ta mới phát hiện trong kiệu có hai người.
Thành chủ Hợp Âm vung tay, từ tay áo bay ra một chiếc mặt nạ màu đen, như vật sống dán chặt lên mặt hắn khi mở miệng, che kín mũi miệng, quát khẽ: “Không muốn chết thì câm miệng.”
Vân Tri Ngôn giơ tay che mặt, gân xanh nổi lên mu bàn tay, ánh mắt lộ rõ vẻ nhục nhã phẫn uất, nhưng sau đó lại cắn răng nhẫn nhịn, âm thầm nghe theo.
Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, chiếc kiệu tám người khiêng đã nhanh chóng rẽ vòng ra sau núi Độ Hư, tránh xa vị Quỷ Chủ nổi điên, bỏ chạy thục mạng.
Úc Hội khẽ gõ cây quạt vào lòng bàn tay, thân ảnh dần mờ đi, nói: “Tả điện đại nhân tạm thời tránh một chút, lúc này tốt nhất đừng để bệ hạ trông thấy.”
Tương Chiêu không nói một lời, đã phóng theo chiếc kiệu đang xa dần — nàng nhất định phải điều tra cho rõ, bọn họ làm thế nào mà vào được Bắc Minh mà không ai hay biết.
---
Trên núi Độ Hư, hoa đào gần như đã rụng sạch, chỉ còn trên đỉnh núi, nơi cung điện âm giới, vẫn lưu lại vài cánh phấn hồng. Tuyên Chi hoàn toàn không hay biết chuyện dưới núi, nàng quấn áo choàng, chân trần, lạc lối trong mê cung của cung điện âm giới, cả người lạnh đến tê dại, cuối cùng tiếng gọi của nàng mới đánh thức Thiền Nô.
Thiền Nô tìm thấy nàng, đưa nàng trở lại điện nghỉ trước đó.
Tuyên Chi vừa được tắm xong đã bị Thân Đồ Đào lôi đi một vòng, giờ trở về người lại lấm lem, đành phải nhờ Thiền Nô đun nước tắm lại.
Nàng đưa nhành hoa đào vẫn nắm trong tay ra trước mặt Thiền Nô: “Nhờ người giữ giúp ta đó nha, tắm xong thì trả lại.”
Thứ có thể ẩn giấu sinh khí quý giá thế này, nàng làm sao nỡ bỏ, nhất định phải giữ bên mình.
Tuy chức năng “đọc tâm” kèm theo thì hơi dư thật.
Thiền Nô lập tức lấy ra một chiếc hộp ngọc, mở ra, chờ Tuyên Chi đặt hoa vào, rồi nghiêm túc đóng lại.
Nước nóng nhanh chóng đun xong, Tuyên Chi bước vào điện tắm.
Chiếc áo khoác Thân Đồ Đào tiện tay khoác lên người nàng là một chiếc áo choàng tím sẫm, phải vào ánh sáng mới lờ mờ thấy vân tím đậm trên đó, rõ ràng là hắn đang mặc lúc ấy. Áo rộng thùng thình, Tuyên Chi sợ hãi mình sẽ trần như nhộng, đã siết đai chặt cứng quanh eo.
Tuyên Chi đứng bên bể nước, để Thiền Nô giúp nàng cởi dây, chiếc gương thủy ngân bên cạnh phản chiếu toàn thân nàng. Gương rất lớn, như một tấm bình phong, đế đồng, khung đỡ như cành cây vươn ra ôm lấy mặt gương.
Lần tắm trước nàng chưa từng thấy chiếc gương này, hiển nhiên là Thiền Nô mới chuẩn bị thêm.
Tuyên Chi xuyên sách đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn kỹ thân thể mình đang sống trong đó. Trong gương là vóc dáng thon thả yêu kiều, mái tóc đen mềm mượt xõa xuống bờ vai, dài đến tận eo.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, mày cong như núi xa, mắt tựa trăng sao, lông mi dài và cong, ánh nến phản chiếu qua gương làm mắt nàng long lanh ánh sáng, mơ hồ nhu nhược như liễu yếu trước gió.
Với một gương mặt thế này, mà Thân Đồ Đào vẫn có thể ra tay gϊếŧ nàng — đủ thấy tên đầu lĩnh ác quỷ này lạnh lùng đến nhường nào.
Thiền Nô vừa cung kính vừa cẩn thận, quỳ bên cạnh nàng cởi dây, sợ làm hỏng y phục của tên quỷ bệnh thần kinh kia.
Tuyên Chi cảm thông sâu sắc, khẽ vuốt đầu Kim Thiền bên cạnh — trong chuyện sợ tên Quỷ Chủ điên này, nàng và Thiền Nô đúng là đồng bệnh tương liên.
Thiền Nô ngẩng đầu lên, mắt phản chiếu ánh lửa bập bùng trên cột, linh động hơn mấy phần, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương có điều gì phân phó?”
Chỉ trên một bàn tay, đã khắc ba tầng pháp trận.
Làm xong tất cả, hắn đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, khóe môi nhếch lên cười. Nhưng nụ cười còn chưa tan, hắn đã vô cớ nổi giận, trong đôi mắt đỏ ngầu trào ra sát khí hung bạo, trở tay đánh sập cột đá tế đàn, rồi phóng người xuống, quay lại chiến trường nơi chân núi, nơi quỷ hồn đang tàn sát lẫn nhau.
---
Lưng chừng núi, Quỷ Môn.
Tòa thành cao mười trượng, xây bằng đá đen, phía trên có ba tầng lầu các, hai bên tường thành kéo dài, hợp nhất với vách núi, bên trên thành lâu mây mù mịt mờ, gần như hòa lẫn với trời.
Một quỷ tướng đi trước, cùng hai vị đại nhân Diêm Ty thương lượng: “Bọn ta phụng mệnh thành chủ Hợp Âm, đến đưa một người bạn lạc vào Bắc Minh rời khỏi đây, mong hai vị đại nhân tạo điều kiện thông hành.”
“Lạc vào Bắc Minh?” Trên thành lâu, Tương Chiêu nhíu mày, đang định vung tay vén màn trắng kiểm tra thì chợt thấy bên sườn núi Độ Hư treo lên một vầng huyết nguyệt.
Ánh đỏ lượn lờ như khói tràn khắp núi Độ Hư, hai bên đang giằng co đều chấn động, đồng loạt nhìn về phía dưới núi — dư uy một chưởng của Quỷ Chủ bệ hạ dù từ xa vẫn khiến người ta khϊếp sợ.
Dù là hai vị Diêm Ty trên thành lâu Quỷ Môn hay thành chủ Hợp Âm đang đối đầu phía dưới, sắc mặt lúc này đều cực kỳ khó coi.
Thân Đồ Đào — Bắc Minh Quỷ Chủ — vốn rất ít khi nhúng tay vào chuyện Bắc Minh, mặc cho các thế lực đánh nhau tranh đoạt Quỷ Môn thế nào, hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Chỉ khi tâm trạng không tốt, hắn mới xuống núi tàn sát quỷ hồn.
Tàn sát bao nhiêu, dừng lúc nào, hoàn toàn phụ thuộc vào việc hắn đã hả giận hay chưa. Tương truyền có lần hắn đã quét sạch cả Bắc Minh, ngay cả hai vị Diêm Ty cũng không thoát, hai vị hiện tại là người lên thay sau đó. Chuyện này không rõ thực hư, nhưng đã để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng toàn bộ quỷ chúng.
Vào thời điểm như thế này, dù là thành chủ một phương cũng chẳng khác gì tiểu quỷ bình thường — chỉ còn cách tháo chạy.
Vân Tri Ngôn nhíu mày: “Thành chủ...”
Đã đến đây rồi, chỉ còn một bước nữa là có thể trở lại nhân gian, hắn đương nhiên không cam lòng từ bỏ.
Thành chủ Hợp Âm thân hình cao lớn vạm vỡ, thân thể to gấp đôi người thường, hoàn toàn che lấp Vân Tri Ngôn, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy bóng hắn một người. Mãi đến khi Vân Tri Ngôn lên tiếng, người ta mới phát hiện trong kiệu có hai người.
Thành chủ Hợp Âm vung tay, từ tay áo bay ra một chiếc mặt nạ màu đen, như vật sống dán chặt lên mặt hắn khi mở miệng, che kín mũi miệng, quát khẽ: “Không muốn chết thì câm miệng.”
Vân Tri Ngôn giơ tay che mặt, gân xanh nổi lên mu bàn tay, ánh mắt lộ rõ vẻ nhục nhã phẫn uất, nhưng sau đó lại cắn răng nhẫn nhịn, âm thầm nghe theo.
Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, chiếc kiệu tám người khiêng đã nhanh chóng rẽ vòng ra sau núi Độ Hư, tránh xa vị Quỷ Chủ nổi điên, bỏ chạy thục mạng.
Úc Hội khẽ gõ cây quạt vào lòng bàn tay, thân ảnh dần mờ đi, nói: “Tả điện đại nhân tạm thời tránh một chút, lúc này tốt nhất đừng để bệ hạ trông thấy.”
Tương Chiêu không nói một lời, đã phóng theo chiếc kiệu đang xa dần — nàng nhất định phải điều tra cho rõ, bọn họ làm thế nào mà vào được Bắc Minh mà không ai hay biết.
---
Trên núi Độ Hư, hoa đào gần như đã rụng sạch, chỉ còn trên đỉnh núi, nơi cung điện âm giới, vẫn lưu lại vài cánh phấn hồng. Tuyên Chi hoàn toàn không hay biết chuyện dưới núi, nàng quấn áo choàng, chân trần, lạc lối trong mê cung của cung điện âm giới, cả người lạnh đến tê dại, cuối cùng tiếng gọi của nàng mới đánh thức Thiền Nô.
Thiền Nô tìm thấy nàng, đưa nàng trở lại điện nghỉ trước đó.
Tuyên Chi vừa được tắm xong đã bị Thân Đồ Đào lôi đi một vòng, giờ trở về người lại lấm lem, đành phải nhờ Thiền Nô đun nước tắm lại.
Nàng đưa nhành hoa đào vẫn nắm trong tay ra trước mặt Thiền Nô: “Nhờ người giữ giúp ta đó nha, tắm xong thì trả lại.”
Thứ có thể ẩn giấu sinh khí quý giá thế này, nàng làm sao nỡ bỏ, nhất định phải giữ bên mình.
Tuy chức năng “đọc tâm” kèm theo thì hơi dư thật.
Thiền Nô lập tức lấy ra một chiếc hộp ngọc, mở ra, chờ Tuyên Chi đặt hoa vào, rồi nghiêm túc đóng lại.
Nước nóng nhanh chóng đun xong, Tuyên Chi bước vào điện tắm.
Chiếc áo khoác Thân Đồ Đào tiện tay khoác lên người nàng là một chiếc áo choàng tím sẫm, phải vào ánh sáng mới lờ mờ thấy vân tím đậm trên đó, rõ ràng là hắn đang mặc lúc ấy. Áo rộng thùng thình, Tuyên Chi sợ hãi mình sẽ trần như nhộng, đã siết đai chặt cứng quanh eo.
Tuyên Chi đứng bên bể nước, để Thiền Nô giúp nàng cởi dây, chiếc gương thủy ngân bên cạnh phản chiếu toàn thân nàng. Gương rất lớn, như một tấm bình phong, đế đồng, khung đỡ như cành cây vươn ra ôm lấy mặt gương.
Lần tắm trước nàng chưa từng thấy chiếc gương này, hiển nhiên là Thiền Nô mới chuẩn bị thêm.
Tuyên Chi xuyên sách đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn kỹ thân thể mình đang sống trong đó. Trong gương là vóc dáng thon thả yêu kiều, mái tóc đen mềm mượt xõa xuống bờ vai, dài đến tận eo.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, mày cong như núi xa, mắt tựa trăng sao, lông mi dài và cong, ánh nến phản chiếu qua gương làm mắt nàng long lanh ánh sáng, mơ hồ nhu nhược như liễu yếu trước gió.
Với một gương mặt thế này, mà Thân Đồ Đào vẫn có thể ra tay gϊếŧ nàng — đủ thấy tên đầu lĩnh ác quỷ này lạnh lùng đến nhường nào.
Thiền Nô vừa cung kính vừa cẩn thận, quỳ bên cạnh nàng cởi dây, sợ làm hỏng y phục của tên quỷ bệnh thần kinh kia.
Tuyên Chi cảm thông sâu sắc, khẽ vuốt đầu Kim Thiền bên cạnh — trong chuyện sợ tên Quỷ Chủ điên này, nàng và Thiền Nô đúng là đồng bệnh tương liên.
Thiền Nô ngẩng đầu lên, mắt phản chiếu ánh lửa bập bùng trên cột, linh động hơn mấy phần, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương có điều gì phân phó?”
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
