TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Nàng ngẩng cổ nhìn về hướng bọn chúng đang xông tới, giữa trời đầy máu đỏ, lờ mờ trông thấy một tòa thành lâu khổng lồ đứng sừng sững lưng chừng núi. Trên không trung lơ lửng hai bóng người quen thuộc — là hai Diêm Ty của Quỷ Chủ, đang canh giữ hai bên thành lâu.

Đó hẳn chính là “Quỷ Môn”. Bắc Minh đang trấn áp mười vạn ác quỷ vĩnh viễn không được siêu sinh, chỉ cần phá được Quỷ Môn, chúng mới có thể giành lại tự do.

Nhưng dù là phe xông lên hay phe thủ núi, chỉ cần đến gần bên cạnh Thân Đồ Đào thì đều bị hắn xé nát không thương tiếc.

Tuyên Chi không hiểu nổi hành động kỳ quặc không phân biệt địch ta của hắn, theo lý mà nói, phe thủ núi chẳng phải nên đứng về phía hắn sao? Là đang bảo vệ hắn mà.

“Bảo vệ ta?” Thân Đồ Đào cười khẩy, vừa cười vừa nói: “Mười vạn ác quỷ ở Bắc Minh, có kẻ xem nơi này là ngục tù, có kẻ lại xem là chốn quy túc, muốn trốn ra ngoài thì phá hoại nơi này, còn muốn trú ngụ thì lại bảo vệ nơi này, tất nhiên là đánh nhau rồi, liên quan gì đến ta chứ?”

“Nói vậy thì cũng có lý...” Có lý cái đầu ấy! Là Quỷ Chủ Bắc Minh, kẻ duy nhất được phong thần trong thế giới này, nhiệm vụ của ngươi không phải là trấn áp đám ác quỷ ấy, không để chúng ra ngoài hại người sao?

Sao ngươi lại có thể “ngồi chơi xơi nước” mà mặt vẫn dày đến thế?

“Ngươi biết cũng khá nhiều đấy.” Thân Đồ Đào cười nhạt, nheo mắt lại nhìn nàng một cái đầy ẩn ý: “Nhưng so với ngồi chơi, bản toạ thích máu hơn.”

Tuyên Chi: “...” Thật là không còn chút riêng tư nào nữa. Nàng ngậm bông hoa đào trong miệng, đầu lưỡi cứ lăn qua lộn lại, muốn nhổ ra cũng không dám.

Nàng sợ Thân Đồ Đào đọc được lai lịch của mình, đành phải nhẩm tên các món ăn trong lòng: hấp dê con, hấp chân gấu, hấp đuôi hươu, vịt quay, gà quay, ngỗng nướng...

Đọc đến nỗi nước miếng tứa ra, bụng cũng réo ùng ục.

Thân Đồ Đào quay lại nhìn nàng: “Đói rồi à?”

Từ đôi mắt đỏ ngầu kia, Tuyên Chi đọc được vẻ thưởng thức: Ở nơi trời mưa máu, xác chết đầy đất thế này, mà ngươi lại nhìn đến chảy cả nước dãi.

Xong đời rồi, chắc Quỷ Chủ Bệ Hạ nghĩ nàng cũng biếи ŧɦái như hắn.

Đợi đến khi cuộc chiến dần ngừng, Quỷ Chủ Bệ Hạ dường như cũng xem đủ trò vui, mới lững thững dẫn một người một chó đi trở về.

Cung điện Minh Đế được xây trên đỉnh núi Độ Hư, nhưng lại không có bậc thang nào dẫn lên, quần thể cung điện tráng lệ mà tối tăm ấy cô độc lơ lửng trên đỉnh núi, chẳng có người hay quỷ nào muốn đến gần.

Thân Đồ Đào ung dung dẫm lên cành đào mà đi lên, Tuyên Chi ngồi trên lưng chó xám, cảm nhận rõ thân thể con chó run lên vì hưng phấn, nó cứ quay đầu nhìn về Quỷ Môn ở lưng chừng núi, phì phò thở mạnh, hận không thể mọc cánh bay đến đó, nhưng cơ thể lại không tự chủ được.

Khi vượt qua lưng chừng núi, lông toàn thân chó xám bắt đầu dựng đứng, run rẩy vì sợ hãi, chẳng khác gì bị bật chế độ rung, càng đến gần Minh cung trên đỉnh núi, nó càng run rẩy hơn, tiếng rêи ɾỉ nghe như một con chó con yếu ớt.

Tuyên Chi cạn lời. Này cún con, ngươi còn nhớ lúc đầu ngươi từng gầm lên với Quỷ Chủ Bệ Hạ không? Sao bây giờ lại sợ đến mức này? Không nhận ra Bệ Hạ à?

Nàng có hơi thương cảm, nhưng nhìn đỉnh núi xa xăm cùng con đường không lối đi dưới chân, đôi chân nhỏ bé của nàng nhất định không thể chịu nổi hành trình gian khổ này, cuối cùng nàng quyết định: chết bạn còn hơn chết mình.

Tội nghiệp chó con, kiếp này ngươi số khổ rồi.

Thân Đồ Đào “phụt” một tiếng bật cười.

Tuyên Chi: “...” Nàng lập tức móc bông hoa đào trong miệng ra.

Chó xám ngửi thấy sinh khí của người sống trên người nàng, lập tức quay đầu nhìn nàng, Tuyên Chi sớm đã lĩnh giáo qua tuyệt chiêu “tự vặn gãy cổ” của nó, dù bị đôi mắt sói xanh lè kia nhìn chằm chằm khiến nàng hơi hoảng, nhưng không còn quá sợ nữa. Nàng biết trong sự khống chế của Thân Đồ Đào, nó không thể làm gì nàng.

Tuyên Chi mạnh tay xoay đầu nó lại: “Ngoan nào, nhìn đường đi, đừng đâm vào cây.”

Chó xám bị nàng xoay đầu lại, nước dãi chảy ròng ròng, chưa đến chốc lát, lại quay phắt đầu lại, lè lưỡi thèm thuồng nhìn nàng. Tuyên Chi suýt bị nước miếng của nó văng vào mặt.

Thế là suốt đoạn đường đi, trong rừng đào vắng vẻ không ai chú ý, một người thân ảnh phiêu dật đi phía trước. Cách mấy bước phía sau là một con chó xám to lớn, nó nhảy qua nhảy lại giữa các cành đào, thi thoảng lại vặn đầu “rắc” một tiếng, mắt chết dí vào người trên lưng mình.

Người bị nó cõng chỉ còn biết hết lần này đến lần khác xoay đầu nó lại, kẻo nó đâm vào cây.

Cảnh tượng kỳ lạ ấy cuối cùng cũng kết thúc khi họ đến Minh cung. Con chó xám vừa được thả ra khỏi sự khống chế, lập tức tru lên một tiếng thảm thiết, chui đầu vào rừng đào mà lao xuống núi, vừa chạy vừa khóc.

Tuyên Chi tiễn mắt theo vị tài xế yêu quái này, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Quỷ Chủ Bệ Hạ đâu nữa, chỉ còn lại nàng đứng cô đơn trong gió lạnh.

Tuyên Chi nhìn hành lang và điện viện quấn quýt trước mặt, hoàn toàn không phân biệt nổi phương hướng, tuyệt vọng hét lên: “Bệ hạ! Làm ơn chỉ đường giùm với!”

Thân Đồ Đào chẳng hề để tâm đến lời khẩn cầu vọng tới bên tai, hắn một mình ngồi trên tòa tế đàn tàn phá. Từ đây có thể nhìn rõ hoa đào trên núi Độ Hư đang tàn lụi, những áng mây hồng nhạt từ chân núi bắt đầu tan biến, màu đen từ từ lan lên trên.

Đào mộc trên núi Độ Hư vốn là cây chết, chỉ vì một luồng sinh khí mà nở rộ trong một đêm.

Thân Đồ Đào mở bàn tay, tay kia cầm một con dao sắc bén, không biểu cảm cắt rạch da thịt lòng bàn tay, máu nhanh chóng thấm đỏ lớp áσ ɭóŧ dưới tay.

Lưỡi dao lạnh lẽo bay múa trên đầu ngón tay hắn, chẳng bao lâu sau, Thân Đồ Đào đã tách được xương bàn tay bên phải, khúc xương trắng nhợt hiện ra, trên đó nổi lên những phù văn dày đặc, trận pháp hoa văn lưu loát bị đứt đoạn ở lòng bàn tay — nơi này từng bị Hao Thiên Khuyển xé rách.

Tay trái Thân Đồ Đào đổi sang một chiếc chùy vàng, đầu chùy sắc nhọn tỏa ra ánh sáng lạnh, thân chùy khắc hoa văn dây leo, đỉnh chùy rỗng, bên trong ẩn chứa sức mạnh hỗn nguyên, dường như có cả tinh tú luân chuyển, nhưng nhìn kỹ lại như trống rỗng.

Chiếc chùy vàng ấy nhìn sơ qua như một chiếc trâm cài tóc bình thường. Nếu Tuyên Chi có mặt ở đây, chỉ nhìn hình dạng thôi cũng có thể nhận ra ngay — đây là thần khí mà Quỷ Chủ Bệ Hạ yêu thích nhất: Càn Khôn Trác.

Là pháp khí dùng để bố trận, có năng lực cải biến trời đất.

Lúc này, Thân Đồ Đào cầm Càn Khôn Trác, từ nơi phù văn trận pháp bị đứt đoạn trên bàn tay, rút ra một tia thần lực như tơ mỏng, hắn đưa lên trước mắt ngắm nghía, dùng đầu chùy chạm nhẹ một cái, tia thần lực ấy liền bị hút vào phần rỗng bên trong.

7

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.