0 chữ
Chương 13
Chương 13
“Ngươi ở đây, giống như viên minh châu rực rỡ, nó chỉ nhìn thấy mình ngươi thôi.” Thân thái của Thân Đồ Đào tỏ vẻ chẳng liên quan gì, tốt bụng nhắc nhở nàng: “Còn không chạy? Sẽ bị ăn mất đấy.”
Tuyên Chi: “...”
Dĩ nhiên nàng muốn chạy! Nàng hận không thể cắm đầu bỏ chạy thật xa khỏi chốn quỷ quái này. Nhưng may mà còn chút lý trí, biết lúc này, nơi an toàn nhất lại chính là ở bên cạnh Thân Đồ Đào – người vừa định chôn sống nàng.
Dù sao thì, Quỷ Chủ bệ hạ cũng có chút thực lực, nếu không thì sao trấn áp nổi Bắc Minh?
Tuyên Chi nuốt nước bọt, rúc mình trong cơn gió lạnh, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Có bệ hạ ở đây, ta không sợ.”
Thân Đồ Đào khựng lại một thoáng, bỗng quay người lại, bế thốc nàng lên, cười nói: “Được.”
Hắn bước một bước, ôm Tuyên Chi đứng ngay dưới thân ác quỷ.
“Có sợ không?”
Tuyên Chi: “...” Được rồi, ngươi ác thật đấy.
Hai người họ bị phủ dưới thân hình khổng lồ của ác quỷ, nhỏ bé như kiến dưới gốc cây. Trên đầu, dịch nhầy đẫm máu không ngừng nhỏ xuống, chạm đất bốc lên làn khói xanh, kêu xèo xèo như dầu sôi.
Con mắt khắp thân ác quỷ đồng loạt chuyển động, da thịt bên dưới như cựa quậy tụ lại một chỗ. Nó mặc kệ lũ quỷ đang vây công, nhấc cái mông khổng lồ, giáng thẳng xuống đầu họ.
Con mắt lồi ra gần như chạm trán nàng, đồng tử đỏ chồng chất chằng chịt trước mắt, còn đang ngo ngoe, khiến Tuyên Chi sợ đến mặt không còn giọt máu, muốn nôn tới nơi.
Thân Đồ Đào liếc nhìn nàng, bật cười vui vẻ. Trước khi bị cái mông ấy đè bẹp, hắn khẽ động ngón tay. Tiếng xé rách vang lên cùng tiếng gào thê lương của ác quỷ, thân thể khổng lồ đổ rầm xuống, bị xé đôi, lại bị nghiền nát thành từng mảnh vụn, cùng những bóng quỷ xung quanh cũng tan nát theo.
Kỹ thuật "móc hậu môn" của Quỷ Chủ bệ hạ, trông còn thuần thục hơn cả linh cẩu.
Máu tanh nồng từ đống thịt vụn tuôn ra thành dòng, mặt đất sôi sùng sục như chảo dầu.
Thân Đồ Đào không dừng bước, tiếp tục ôm nàng đi tới. Một chiến trường tàn khốc hơn từ sau màn sương máu dần dần hiện ra trước mắt nàng.
Tuyên Chi thấy toàn bộ tầm mắt ngập tràn máu đỏ, nhìn mãi cũng chẳng thấy điểm cuối. Trên trời dưới đất, đâu đâu cũng là quỷ mị hung hãn gϊếŧ chóc, sương máu nổ tung từng mảng, giữa không trung bắt đầu mưa máu rơi lác đác.
“Ngươi xem, nơi này mới là náo nhiệt nhất.” Thân Đồ Đào hứng thú nói.
Tuyên Chi chỉ cảm thấy vô số ánh mắt từ trên trời dưới đất đồng loạt khóa chặt lên người nàng, da đầu như muốn nổ tung — Đồ chó Thân Đồ Đào, ngươi dùng ta làm mồi nhử sao?
Thân Đồ Đào giơ tay lên, trong lòng bàn tay là một đóa hoa đào, đưa cho nàng: “Ngậm lấy.”
Tuyên Chi do dự một chút, thấy đám quỷ sát đang ùn ùn lao về phía nàng, vội cúi đầu, lè lưỡi thật nhanh liếʍ lấy đóa hoa vào miệng. Ngay khoảnh khắc hoa đào vào miệng, nàng cảm giác máu nóng toàn thân bị đông cứng, từ đỉnh đầu đến gót chân đều lạnh băng như chết đi rồi.
Lũ quỷ sát đang lao tới bỗng như mất đi mục tiêu, lướt qua nàng, chỉ để lại cơn gió âm lạnh táp vào mặt đau rát.
Thân Đồ Đào tiện tay túm lấy một con yêu quái cao to mặc giáp trụ, mắt to như đèn l*иg, hình thù kỳ dị.
Yêu quái bất ngờ bị túm, gầm rú giận dữ, nhưng chưa gầm xong đã bị Thân Đồ Đào tát cho một phát trở về nguyên hình.
Giáp trụ và vũ khí rơi loảng xoảng, một con sói xám đen trắng to như quả bóng lông nằm phịch xuống đất, trông ngơ ngác: “Gâu?”
Tuyên Chi và con sói mắt to trừng mắt nhỏ.
Xong rồi, nguyên hình đáng yêu thế này, sao lại hóa hình thành cái thứ kỳ quái như vậy cơ chứ?
Thân Đồ Đào ném nàng lên lưng sói, cất bước đi tiếp: “Đi thôi.”
Sói xám đứng dậy, lẽo đẽo theo sau hắn. Tuyên Chi bám chặt lấy bờm cổ nó, cảm nhận được sự phản kháng từ những rung động không ngừng nơi cổ họng nó.
Tuyên Chi cũng chẳng vui vẻ gì.
Thân Đồ Đào chắp tay sau lưng, dạo bước trên chiến trường, y như cái “que khuấy cứt”, chỗ nào đánh nhau hăng nhất là hắn tới gần nhất. Đúng là dáng vẻ hóng chuyện.
Thỉnh thoảng còn bình luận một câu: “Chậc, yếu ớt quá.”
Tuyên Chi nhìn bóng lưng hắn mà bỗng nhiên nghĩ đến mấy ông già trong công viên, tay chắp sau lưng dạo chơi, thấy người ta đánh cờ thì lại tới xem, coi không vừa mắt thì mắng một câu: “Đánh gì mà dở tệ!”
Thân Đồ Đào sống một mình trên đỉnh núi Độ Hư mấy vạn năm, chỉ có đám thiền nô làm bạn, sống cảnh tổ trống cô đơn lâu ngày, đúng là thích náo nhiệt cũng dễ hiểu.
Coi như làm việc thiện mỗi ngày, dắt ông già cô đơn đi dạo.
“Cứ nhìn bổn tọa mãi, đang nghĩ gì vậy?” Người phía trước bỗng hỏi.
Tuyên Chi vội quay đi, lấy lòng đáp: “Chỉ là thấy bóng lưng bệ hạ thật phong độ hiên ngang, khí vũ bất phàm, nên ngẩn ra chút thôi.”
Thân Đồ Đào hơi nghiêng đầu, liếc nàng: “Bổn toạ là ông già cô đơn hả? Ngươi nói ta sao?”
Tuyên Chi: “???” Cứu mạng! Quỷ Chủ bệ hạ đọc được suy nghĩ ư?
“Nghe được chút ít.” Thân Đồ Đào nói.
Mắt Tuyên Chi đảo đảo, lập tức phun ngay đóa hoa đào trong miệng ra. Cơn lạnh lẽo từ tứ chi trăm mạch lập tức tan biến, chân tay ấm lên trở lại.
Sói xám chở nàng đột nhiên hú một tiếng, quay phắt đầu lại mạnh đến nỗi như muốn gãy cổ, mắt xanh lục sáng rực, nhìn nàng thèm thuồng.
Đồng thời, ánh nhìn từ bốn phương tám hướng lại khóa chặt lên người nàng, Tuyên Chi dựng tóc gáy, vội túm lại đóa hoa đào từ bờm sói, nhét vào miệng.
Sói xám quay đầu lại chỗ cũ với tiếng "rắc rắc", ánh mắt trên người nàng cũng biến mất lần nữa.
Tuyên Chi: Đồ chó!
Chết tiệt! Không được nghĩ nữa!
Thân Đồ Đào quay đầu nhìn nàng một cái, xoa đầu chó cười ha ha, cười xong lại tiếp tục dắt một người một chó đi dạo: “Núi Độ Hư lâu lắm rồi không náo nhiệt thế này. Từ khi bọn chúng lập ra mấy cái thành bang, bắt đầu học theo con người, thì Bắc Minh càng lúc càng tẻ nhạt.”
Tuyên Chi không dám nói xấu Quỷ Chủ trong lòng nữa, định chuyển hướng chú ý, nàng nheo mắt nhìn khắp chiến trường, dần dần cũng nhận ra, lũ quỷ dữ kia không phải đánh loạn mà là có chia phe: một phe muốn xông lên núi Độ Hư, một phe cố thủ dưới chân núi, ngăn chúng vượt qua phòng tuyến.
Tuyên Chi: “...”
Dĩ nhiên nàng muốn chạy! Nàng hận không thể cắm đầu bỏ chạy thật xa khỏi chốn quỷ quái này. Nhưng may mà còn chút lý trí, biết lúc này, nơi an toàn nhất lại chính là ở bên cạnh Thân Đồ Đào – người vừa định chôn sống nàng.
Dù sao thì, Quỷ Chủ bệ hạ cũng có chút thực lực, nếu không thì sao trấn áp nổi Bắc Minh?
Tuyên Chi nuốt nước bọt, rúc mình trong cơn gió lạnh, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Có bệ hạ ở đây, ta không sợ.”
Thân Đồ Đào khựng lại một thoáng, bỗng quay người lại, bế thốc nàng lên, cười nói: “Được.”
Hắn bước một bước, ôm Tuyên Chi đứng ngay dưới thân ác quỷ.
Tuyên Chi: “...” Được rồi, ngươi ác thật đấy.
Hai người họ bị phủ dưới thân hình khổng lồ của ác quỷ, nhỏ bé như kiến dưới gốc cây. Trên đầu, dịch nhầy đẫm máu không ngừng nhỏ xuống, chạm đất bốc lên làn khói xanh, kêu xèo xèo như dầu sôi.
Con mắt khắp thân ác quỷ đồng loạt chuyển động, da thịt bên dưới như cựa quậy tụ lại một chỗ. Nó mặc kệ lũ quỷ đang vây công, nhấc cái mông khổng lồ, giáng thẳng xuống đầu họ.
Con mắt lồi ra gần như chạm trán nàng, đồng tử đỏ chồng chất chằng chịt trước mắt, còn đang ngo ngoe, khiến Tuyên Chi sợ đến mặt không còn giọt máu, muốn nôn tới nơi.
Thân Đồ Đào liếc nhìn nàng, bật cười vui vẻ. Trước khi bị cái mông ấy đè bẹp, hắn khẽ động ngón tay. Tiếng xé rách vang lên cùng tiếng gào thê lương của ác quỷ, thân thể khổng lồ đổ rầm xuống, bị xé đôi, lại bị nghiền nát thành từng mảnh vụn, cùng những bóng quỷ xung quanh cũng tan nát theo.
Máu tanh nồng từ đống thịt vụn tuôn ra thành dòng, mặt đất sôi sùng sục như chảo dầu.
Thân Đồ Đào không dừng bước, tiếp tục ôm nàng đi tới. Một chiến trường tàn khốc hơn từ sau màn sương máu dần dần hiện ra trước mắt nàng.
Tuyên Chi thấy toàn bộ tầm mắt ngập tràn máu đỏ, nhìn mãi cũng chẳng thấy điểm cuối. Trên trời dưới đất, đâu đâu cũng là quỷ mị hung hãn gϊếŧ chóc, sương máu nổ tung từng mảng, giữa không trung bắt đầu mưa máu rơi lác đác.
“Ngươi xem, nơi này mới là náo nhiệt nhất.” Thân Đồ Đào hứng thú nói.
Tuyên Chi chỉ cảm thấy vô số ánh mắt từ trên trời dưới đất đồng loạt khóa chặt lên người nàng, da đầu như muốn nổ tung — Đồ chó Thân Đồ Đào, ngươi dùng ta làm mồi nhử sao?
Tuyên Chi do dự một chút, thấy đám quỷ sát đang ùn ùn lao về phía nàng, vội cúi đầu, lè lưỡi thật nhanh liếʍ lấy đóa hoa vào miệng. Ngay khoảnh khắc hoa đào vào miệng, nàng cảm giác máu nóng toàn thân bị đông cứng, từ đỉnh đầu đến gót chân đều lạnh băng như chết đi rồi.
Lũ quỷ sát đang lao tới bỗng như mất đi mục tiêu, lướt qua nàng, chỉ để lại cơn gió âm lạnh táp vào mặt đau rát.
Thân Đồ Đào tiện tay túm lấy một con yêu quái cao to mặc giáp trụ, mắt to như đèn l*иg, hình thù kỳ dị.
Yêu quái bất ngờ bị túm, gầm rú giận dữ, nhưng chưa gầm xong đã bị Thân Đồ Đào tát cho một phát trở về nguyên hình.
Giáp trụ và vũ khí rơi loảng xoảng, một con sói xám đen trắng to như quả bóng lông nằm phịch xuống đất, trông ngơ ngác: “Gâu?”
Tuyên Chi và con sói mắt to trừng mắt nhỏ.
Xong rồi, nguyên hình đáng yêu thế này, sao lại hóa hình thành cái thứ kỳ quái như vậy cơ chứ?
Thân Đồ Đào ném nàng lên lưng sói, cất bước đi tiếp: “Đi thôi.”
Sói xám đứng dậy, lẽo đẽo theo sau hắn. Tuyên Chi bám chặt lấy bờm cổ nó, cảm nhận được sự phản kháng từ những rung động không ngừng nơi cổ họng nó.
Tuyên Chi cũng chẳng vui vẻ gì.
Thân Đồ Đào chắp tay sau lưng, dạo bước trên chiến trường, y như cái “que khuấy cứt”, chỗ nào đánh nhau hăng nhất là hắn tới gần nhất. Đúng là dáng vẻ hóng chuyện.
Thỉnh thoảng còn bình luận một câu: “Chậc, yếu ớt quá.”
Tuyên Chi nhìn bóng lưng hắn mà bỗng nhiên nghĩ đến mấy ông già trong công viên, tay chắp sau lưng dạo chơi, thấy người ta đánh cờ thì lại tới xem, coi không vừa mắt thì mắng một câu: “Đánh gì mà dở tệ!”
Thân Đồ Đào sống một mình trên đỉnh núi Độ Hư mấy vạn năm, chỉ có đám thiền nô làm bạn, sống cảnh tổ trống cô đơn lâu ngày, đúng là thích náo nhiệt cũng dễ hiểu.
Coi như làm việc thiện mỗi ngày, dắt ông già cô đơn đi dạo.
“Cứ nhìn bổn tọa mãi, đang nghĩ gì vậy?” Người phía trước bỗng hỏi.
Tuyên Chi vội quay đi, lấy lòng đáp: “Chỉ là thấy bóng lưng bệ hạ thật phong độ hiên ngang, khí vũ bất phàm, nên ngẩn ra chút thôi.”
Thân Đồ Đào hơi nghiêng đầu, liếc nàng: “Bổn toạ là ông già cô đơn hả? Ngươi nói ta sao?”
Tuyên Chi: “???” Cứu mạng! Quỷ Chủ bệ hạ đọc được suy nghĩ ư?
“Nghe được chút ít.” Thân Đồ Đào nói.
Mắt Tuyên Chi đảo đảo, lập tức phun ngay đóa hoa đào trong miệng ra. Cơn lạnh lẽo từ tứ chi trăm mạch lập tức tan biến, chân tay ấm lên trở lại.
Sói xám chở nàng đột nhiên hú một tiếng, quay phắt đầu lại mạnh đến nỗi như muốn gãy cổ, mắt xanh lục sáng rực, nhìn nàng thèm thuồng.
Đồng thời, ánh nhìn từ bốn phương tám hướng lại khóa chặt lên người nàng, Tuyên Chi dựng tóc gáy, vội túm lại đóa hoa đào từ bờm sói, nhét vào miệng.
Sói xám quay đầu lại chỗ cũ với tiếng "rắc rắc", ánh mắt trên người nàng cũng biến mất lần nữa.
Tuyên Chi: Đồ chó!
Chết tiệt! Không được nghĩ nữa!
Thân Đồ Đào quay đầu nhìn nàng một cái, xoa đầu chó cười ha ha, cười xong lại tiếp tục dắt một người một chó đi dạo: “Núi Độ Hư lâu lắm rồi không náo nhiệt thế này. Từ khi bọn chúng lập ra mấy cái thành bang, bắt đầu học theo con người, thì Bắc Minh càng lúc càng tẻ nhạt.”
Tuyên Chi không dám nói xấu Quỷ Chủ trong lòng nữa, định chuyển hướng chú ý, nàng nheo mắt nhìn khắp chiến trường, dần dần cũng nhận ra, lũ quỷ dữ kia không phải đánh loạn mà là có chia phe: một phe muốn xông lên núi Độ Hư, một phe cố thủ dưới chân núi, ngăn chúng vượt qua phòng tuyến.
6
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
