TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Lưỡi dao đâm ngược lại

***

Biết được bí mật kinh thiên động địa của gia tộc tài phiệt khiến Tô Miên Miên mấy ngày nay luôn thấp thỏm bất an. May là, Tạ Dữ Hoài dường như không để tâm đến chuyện đó, vẫn tìm cô học như bình thường.

Ngày 15/11 là “Lễ hội các câu lạc bộ” của Đại học Ngoại ngữ Incheon.

Vào ngày này, các CLB sẽ biểu diễn ở quảng trường để chiêu mộ thành viên mới, CLB nhảy sẽ cho các nữ sinh xinh đẹp biểu diễn, CLB trượt patin thì để các nam sinh phong cách trượt trên quảng trường…

Mỗi năm vào ngày 15/11, trường sẽ cho nghỉ một ngày. Sinh viên các khóa dưới sẽ chọn CLB mình hứng thú, còn sinh viên khóa trên thì đi xem cho vui là chính.

Những năm trước, Tô Miên Miên chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào của trường.

Mỗi nơi cô đặt chân đến đều kéo theo sóng gió, nên sau cùng cô chọn cách không tham gia gì cả, luôn đi một mình, trong trường cũng chẳng chủ động bắt chuyện với ai.

Trên bảng điện tử phía trên bảng đen, đồng hồ vẫn chạy, chứng kiến thời gian trôi qua. Tô Miên Miên một mình ngồi trong lớp học trống vắng, chăm chú làm đề.

Tòa nhà dạy học yên ắng lạ thường, chuông báo giờ học cũng không vang.

“Miên Miên, cùng đi xem biểu diễn của CLB nhảy đi.” Hứa Tú Thanh thở hổn hển đứng ở cửa lớp. Ánh nắng rực rỡ, nụ cười của cô ấy như đóa cúc nhỏ nở rộ giữa ngày xuân.

Tô Miên Miên liếc nhìn cô ấy một cái, lắc đầu, tiếp tục làm bài.

Hứa Tú Thanh tháo khăn choàng cổ, ngồi trở lại chỗ, khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh áp lên cánh tay của Tô Miên Miên: “Miên Miên, đi chung đi mà. Mình vừa nãy tìm cậu ở quảng trường mãi không thấy, vội vàng quay lại liền đó.”

Tô Miên Miên đặt bút xuống, giọng nhàn nhạt: “Tớ không đi.”

Hứa Tú Thanh là một cô gái rất kiên trì, dù cô đã thể hiện sự từ chối rõ ràng, cô ấy vẫn không sợ bị cảnh báo, từng chút một tiến lại gần.

Càng như thế, Tô Miên Miên càng sợ sự thân cận ấy.

Mỗi lần tiếp cận như vậy, trong tương lai đều có thể trở thành một lưỡi dao đâm ngược lại cô.

“Miên Miên, cậu đừng lạnh nhạt với tớ như vậy. Tớ biết, thật ra cậu là một người rất dịu dàng và tốt bụng. Tớ học dốt, đầu óc chậm tiêu, vậy mà cậu luôn kiên nhẫn giảng bài cho tớ, chưa bao giờ khó chịu. Có phải cậu sợ nếu tớ thân với cậu, tớ sẽ bị Tạ Dữ Hoài và bọn họ làm hại không?”

Đôi bàn tay trắng trẻo của cô ấy siết chặt lấy áo len của Tô Miên Miên, khiến lòng cô khẽ run lên, nhưng không trả lời.

Hứa Tú Thanh cũng không giận, rúc mặt vào lớp len mềm mại của cô, miệng cứ ríu rít không ngừng: “Cậu không cần lo đâu, bố tớ ở nước ngoài có cả một mỏ vàng, cả đời này cũng khai không hết ấy. Người khác đều cười tớ là con gái nhà giàu mới nổi, chỉ có cậu không bao giờ chê cười tớ. Tớ làm việc thì chậm chạp, nói năng cũng ngốc nghếch, mà cậu lại chưa từng cáu với tớ.”

Tô Miên Miên có nghe qua đôi chút về chuyện cha của Hứa Tú Thanh phất lên.

Cha Hứa không có học vấn, không có quan hệ, vốn là một nông dân nghèo trắng tay. Đối với người nghèo mà nói, một tai họa, một trận ốm cũng đủ nghiền nát cả gia đình.

Hiện thực luôn tàn khốc, tiền chỉ chảy về phía những người vốn đã không thiếu tiền, còn những người khốn khổ thì luôn gặp hết chướng ngại này đến chướng ngại khác.

Năm đó cha Hứa thất nghiệp, mẹ lại mắc bệnh nặng. Vì chữa bệnh cho mẹ, ông bán sạch tài sản trong nhà, nhưng số tiền đó trước chi phí y tế khổng lồ chẳng khác gì muối bỏ biển.

17

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (1)

ảnh đại diện
  • janniu Phàm Nhân
    janniu
    Phàm Nhân
    1 tuần trước | Chương 0

    ơ sao 23/4 vx chx ra chương mới v shop mk hóng quá ạ


NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.