0 chữ
Chương 25
Chương 25: Huyết hải thâm thù
Thiếu niên lúc thì cười như điên dại, lúc lại gào lên như thú dữ.
Mặt Tô Miên Miên tái nhợt, chẳng muốn dính líu gì đến mớ chuyện bí mật hoang đường của giới hào môn. Cô đứng cũng không được, đi cũng không xong, chỉ biết co người giữa cầu thang chờ khi nào vệ sĩ trước cửa rời đi mới có thể chạy ra ngoài.
Tạ Viễn giống như quả bóng xì hơi: “Dữ Hoài, chuyện đã qua thì cho qua đi con.”
“Chết không phải là ông, bị hại cũng không phải ông, nên ông mới có thể cao thượng khuyên tôi tha thứ chứ gì?”
“Không, không phải như vậy...”
“Không phải? Năm đó là ông sai người đến gϊếŧ tôi và con đàn bà đó. Nếu không nhờ bà ngoại liều mạng bảo vệ tôi, tôi đã chết rồi! Chết vào cái buổi chiều đầy nắng hôm đó, khi ông và đám nhân tình đang tung tăng trên du thuyền sang chảnh! Tạ Viễn, ông không nhớ đúng không? Tôi sẽ nhắc cho ông từng chi tiết một, từng chuyện tôi nhớ rõ như in!”
“Dữ Hoài, bạn gái con vẫn đang ở đây, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh ăn bánh đã được không?”
“Ngồi xuống bình tĩnh? Tạ Viễn, giữa tôi và ông là huyết hải thâm thù. Tôi gϊếŧ con ông, ông ông gϊếŧ bà ngoại tôi, lần này ông còn muốn giở trò gì nữa đây?”
“Dữ Hoài… Bố chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho con. Con nữa, lại đây nào.” Tạ Viễn vẫy tay gọi Tô Miên Miên.
Tô Miên Miên run tay, chần chừ nhìn về phía Tạ Dữ Hoài. Khoảnh khắc ấy, Tạ Dữ Hoài chẳng khác nào một ác quỷ từ địa ngục bò lên để báo thù, ánh nhìn ngập tràn hận ý.
“Cút ra ngoài.”
Tô Miên Miên ôm chặt cặp, nhanh chóng chạy khỏi biệt thự. Cô chạy rất nhanh, như sợ chỉ cần chậm một chút sẽ bị gọi quay lại.
Chạy thẳng ra khỏi cổng, lúc này Tô Miên Miên mới sực nhớ, mình phải về nhà bằng cách nào. Vùng ngoại ô không thể gọi xe, càng không có phương tiện công cộng nào chạy qua. Cô không dám tùy tiện vẫy mấy chiếc xe sang đi ngang qua, chỉ có thể đứng chờ giữa làn gió lạnh.
Chờ một lúc lâu, chiếc Maybach màu rượu champagne quen thuộc từ xa chạy tới. Kính cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tài xế quen thuộc.
“Cô Tô, cậu chủ bảo tôi đưa cô về.”
“Làm phiền chú rồi.”
“Cô khách sáo quá.”
Tô Miên Miên lên xe, nhìn trong gương chiếu hậu mặt cô hơi ửng hồng vì chạy vội. Trận "tuồng dữ" ban nãy khiến cô vẫn còn bàng hoàng, lòng hoảng hốt không yên.
Ngày mai còn phải ở một mình với Tạ Dữ Hoài cả ngày, giờ biết thêm những chuyện này, liệu có bị gϊếŧ người diệt khẩu không…
“Cô Tô, cậu chủ nói ngày mai cô không cần tới nữa.”
“Vâng.”
Tô Miên Miên thở phào nhẹ nhõm.
Dạo này kiếm được chút tiền, cô định dùng một ít để sửa sang lại căn nhà, lắp thêm máy điều hòa. Mùa đông sắp tới rồi, mùa đông ở Incheon lạnh thấu xương. Cô muốn cùng bà trải qua một mùa đông thật ấm áp.
***
“Dữ Hoài…”
“Cút ra ngoài.”
Chiếc hộp bánh sinh nhật được gói đẹp đẽ rơi mạnh xuống đất, chiếc bánh xinh xắn lăn ra khỏi hộp, kem văng tung tóe. Tạ Viễn bị dọa sợ, loạng choạng mấy bước, cuối cùng vẫn phải rời đi.
Đèn tắt, biệt thự lại trở về vẻ u ám, lạnh lẽo như cũ. Hương ngọt của bánh kem vẫn vương trong không khí, thiếu niên không hề dọn dẹp đống hỗn độn trong phòng khách, quay người đi ra vườn.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, hắn ngồi trên xích đu, lặng lẽ nhìn đám lá tàn úa dưới chân.
Hôm qua là sinh nhật của hắn.
Thật ra hắn đã âm thầm cầu một điều ước…
Ước rằng có thể dùng diện mạo tốt nhất của mình gặp người trong lòng một lần.
Mặt Tô Miên Miên tái nhợt, chẳng muốn dính líu gì đến mớ chuyện bí mật hoang đường của giới hào môn. Cô đứng cũng không được, đi cũng không xong, chỉ biết co người giữa cầu thang chờ khi nào vệ sĩ trước cửa rời đi mới có thể chạy ra ngoài.
Tạ Viễn giống như quả bóng xì hơi: “Dữ Hoài, chuyện đã qua thì cho qua đi con.”
“Chết không phải là ông, bị hại cũng không phải ông, nên ông mới có thể cao thượng khuyên tôi tha thứ chứ gì?”
“Không, không phải như vậy...”
“Không phải? Năm đó là ông sai người đến gϊếŧ tôi và con đàn bà đó. Nếu không nhờ bà ngoại liều mạng bảo vệ tôi, tôi đã chết rồi! Chết vào cái buổi chiều đầy nắng hôm đó, khi ông và đám nhân tình đang tung tăng trên du thuyền sang chảnh! Tạ Viễn, ông không nhớ đúng không? Tôi sẽ nhắc cho ông từng chi tiết một, từng chuyện tôi nhớ rõ như in!”
“Ngồi xuống bình tĩnh? Tạ Viễn, giữa tôi và ông là huyết hải thâm thù. Tôi gϊếŧ con ông, ông ông gϊếŧ bà ngoại tôi, lần này ông còn muốn giở trò gì nữa đây?”
“Dữ Hoài… Bố chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho con. Con nữa, lại đây nào.” Tạ Viễn vẫy tay gọi Tô Miên Miên.
Tô Miên Miên run tay, chần chừ nhìn về phía Tạ Dữ Hoài. Khoảnh khắc ấy, Tạ Dữ Hoài chẳng khác nào một ác quỷ từ địa ngục bò lên để báo thù, ánh nhìn ngập tràn hận ý.
“Cút ra ngoài.”
Tô Miên Miên ôm chặt cặp, nhanh chóng chạy khỏi biệt thự. Cô chạy rất nhanh, như sợ chỉ cần chậm một chút sẽ bị gọi quay lại.
Chạy thẳng ra khỏi cổng, lúc này Tô Miên Miên mới sực nhớ, mình phải về nhà bằng cách nào. Vùng ngoại ô không thể gọi xe, càng không có phương tiện công cộng nào chạy qua. Cô không dám tùy tiện vẫy mấy chiếc xe sang đi ngang qua, chỉ có thể đứng chờ giữa làn gió lạnh.
“Cô Tô, cậu chủ bảo tôi đưa cô về.”
“Làm phiền chú rồi.”
“Cô khách sáo quá.”
Tô Miên Miên lên xe, nhìn trong gương chiếu hậu mặt cô hơi ửng hồng vì chạy vội. Trận "tuồng dữ" ban nãy khiến cô vẫn còn bàng hoàng, lòng hoảng hốt không yên.
Ngày mai còn phải ở một mình với Tạ Dữ Hoài cả ngày, giờ biết thêm những chuyện này, liệu có bị gϊếŧ người diệt khẩu không…
“Cô Tô, cậu chủ nói ngày mai cô không cần tới nữa.”
“Vâng.”
Tô Miên Miên thở phào nhẹ nhõm.
Dạo này kiếm được chút tiền, cô định dùng một ít để sửa sang lại căn nhà, lắp thêm máy điều hòa. Mùa đông sắp tới rồi, mùa đông ở Incheon lạnh thấu xương. Cô muốn cùng bà trải qua một mùa đông thật ấm áp.
“Dữ Hoài…”
“Cút ra ngoài.”
Chiếc hộp bánh sinh nhật được gói đẹp đẽ rơi mạnh xuống đất, chiếc bánh xinh xắn lăn ra khỏi hộp, kem văng tung tóe. Tạ Viễn bị dọa sợ, loạng choạng mấy bước, cuối cùng vẫn phải rời đi.
Đèn tắt, biệt thự lại trở về vẻ u ám, lạnh lẽo như cũ. Hương ngọt của bánh kem vẫn vương trong không khí, thiếu niên không hề dọn dẹp đống hỗn độn trong phòng khách, quay người đi ra vườn.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, hắn ngồi trên xích đu, lặng lẽ nhìn đám lá tàn úa dưới chân.
Hôm qua là sinh nhật của hắn.
Thật ra hắn đã âm thầm cầu một điều ước…
Ước rằng có thể dùng diện mạo tốt nhất của mình gặp người trong lòng một lần.
17
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (1)

-
Phàm Nhân
janniu1 tuần trước | Chương 0ơ sao 23/4 vx chx ra chương mới v shop mk hóng quá ạ