TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Lương Minh Húc "Ừ" một tiếng.

Phương Ly đi lấy một thùng nước khoáng, Lương Minh Húc đã bị Lý An An kéo đi chơi trò ném vòng rồi. Sau đó bọn họ lại tham gia thêm vài hạng mục nữa, Lương Minh Húc rất thu hút sự chú ý, đi đến đâu cũng có người nhìn anh.

Chẳng mấy chốc đã đến trưa, định gọi Lương Minh Húc cùng đi ăn cơm, thì phát hiện anh đã đi rồi.

Phương Ly chỉ muốn nằm vật ra, nên cũng không đi ăn cơm nữa, trốn trong văn phòng ăn mì gói, gặm que cay. Còn chưa ăn được mấy miếng thì Lương Minh Húc đã xuất hiện ở cửa sổ: "Trưa nay cậu chỉ ăn cái này thôi à?"

"Anh chưa đi sao?" Phương Ly gọi anh vào, "Trường có chuẩn bị bữa trưa cho phụ huynh, anh đã đi ăn chưa?"

"An An đi cùng bạn rồi."

Lương Minh Húc xách theo một hộp cơm.

"Tôi đã nhắn tin rồi, nói sẽ ăn cùng cậu."

Phương Ly mở điện thoại ra, quả nhiên Lương Minh Húc đã nhắn tin, cười cười xin lỗi: "Xin lỗi, bận quá nên không xem điện thoại."

Đồ ăn Lương Minh Húc mang đến rất phong phú, nhìn là biết mua từ ngoài vào, vô cùng tinh tế. Thức ăn đã được chia sẵn, Lương Minh Húc trước tiên dùng khăn giấy ướt lau tay, đưa phần của tôi cho tôi, rồi mới lấy phần của anh ấy.

Người này luôn rất cẩn thận, tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh mỗi ngày đến trường việc đầu tiên anh ấy làm là dùng khăn giấy ướt lau bàn ghế.

Thấy anh mặc áo trắng, tôi lấy khăn ăn mình vẫn dùng trong ngăn bàn ra: "Anh lót đi."

Tôi lục tung ba ngăn kéo mới tìm thấy, trong hộp đựng đồ trên bàn tôi lộn xộn đủ thứ, nào là đồ ăn vặt, dây sạc hình con ong nhỏ, cả mấy tấm thẻ bài vốn dĩ tịch thu của học sinh mà giờ tôi cũng bắt đầu sưu tầm, rồi thì cả một nắm bút đỏ nữa.

Cảm giác như Lương Minh Húc đang nhìn mình, tôi "bịch" một tiếng đóng ngăn kéo lại: "Cái đó, ừm, mấy hôm nay tôi chưa dọn dẹp... Anh thấy chưa, đến Tết Thiếu nhi thì đừng có nhét phong bao lì xì hay tặng quà nữa, mua cho tôi mấy cây bút đỏ là được rồi."

Tôi lại bổ sung: "Hơi bừa bộn một chút, anh đừng nói với Lý An An nhé."

Đây đều là bằng chứng cho thấy tôi đã trưởng thành rồi đấy!

Lương Minh Húc nói: "Sẽ không." rồi nhắc nhở, "Xem thử cậu thích ăn gì, có món nào không thích thì cứ để đấy."

Tôi cười hề hề: "Tớ có kén ăn bao giờ đâu."

Buổi chiều còn hoạt động, phần lớn phụ huynh đều không về nhà. Tôi cứ tưởng Lương Minh Húc muốn ôn lại chuyện xưa, tán gẫu gì đó với mình, ai ngờ anh ta dường như không có ý đó. Y như câu "ăn không nói, ngủ không lải nhải", Lương Minh Húc hầu như chẳng nói câu nào.

Tôi lại không hề thấy ngượng ngùng, chỉ cảm thấy thời gian thật yên bình, cứ như trở về hồi còn bé.

Lương Minh Húc nán lại tham gia hết các hoạt động buổi chiều mới rời đi.

Cả ngày mệt mỏi, văn phòng lúc này đã được thả lỏng nên ồn ào hẳn lên, giáo viên cùng khối trượt ghế xoay lại, nhỏ giọng hỏi tôi: "Thầy Phương, anh chàng đẹp trai chiều nay là bạn trai cậu à?"

Một số giáo viên thân thiết biết xu hướng tính dục của tôi, nhưng chưa từng gặp Hướng Phong.

Tôi giật nảy mình: "Không phải đâu, sao lại thế được?"

"Thôi đừng giả vờ nữa, trưa nay tôi đi ngang qua văn phòng, thấy hai người ở đây mở tiệc nhỏ đấy." Giọng nói đối phương đầy vẻ phấn khích tò mò, "Thật sự rất đẹp trai, rất xứng đôi với thầy Phương."

Tôi bất lực: "Thật sự không phải, anh ấy chỉ là bạn học của tôi thôi."

8

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.