TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Ai mà chẳng có vài người bạn thân chứ!

Biết đâu...

Lương Minh Húc muốn làm bạn gay của cậu.

"Mẹ An An vẫn đang đi công tác à?" Lúm đồng tiền của Phương Ly hiện rõ, "Mấy hôm trước đều là dì giúp việc đến đón."

Lương Minh Húc nói: "Ừ, phải đi nửa tháng."

Phương Ly hỏi: "Anh đã ổn định chỗ ở chưa?"

Lương Minh Húc nói: "Đã bàn xong chuyện công việc rồi, mấy hôm nay đang tìm nhà phù hợp, vẫn chưa quyết định chọn căn nào."

Phương Ly gật đầu: "Chúc mừng anh, nhanh như vậy đã gia nhập đội ngũ trâu ngựa rồi."

"Mấy hôm nay cậu có rảnh không?" Lương Minh Húc hỏi, "Có hai căn nhà cũng được, muốn mời cậu giúp tham khảo."

Phương Ly: "Được chứ. Cuối tuần tôi thường rảnh, anh muốn đi lúc nào?"

Lương Minh Húc nói: "Vậy thì cuối tuần đi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu."

Nói xong, Lương Minh Húc bị Lý An An kéo đi xếp hàng.

Phương Ly giải quyết xong việc bên này, lại cùng giáo viên chủ nhiệm đi nhận đồ dùng cho hội thao, khi xem bảng danh sách các hạng mục thì phát hiện Lý An An và mẹ ban đầu đăng ký thi chạy tiếp sức nhảy bao bố, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lương Minh Húc.

Bọn họ cách nhau một khoảng, Lương Minh Húc cũng đang nhìn cậu, Phương Ly chỉ vào bảng danh sách trong tay, ý là Lương Minh Húc đừng tham gia nữa.

Lương Minh Húc bị khiếm thính, vận động nhẹ không vấn đề gì, nhưng tham gia kiểu nhảy này sẽ bị chóng mặt mất thăng bằng.

Trước đây có một lần, Lương Minh Húc sau khi nhảy xong mặt mày tái mét, còn nôn không ngừng, là Phương Ly cõng anh về lớp.

Lương Minh Húc dường như hiểu được sự lo lắng của cậu, làm một động tác đơn giản bằng tay với cậu.

Đó là ngôn ngữ ký hiệu mà trước đây Lương Minh Húc đã dạy Phương Ly.

Phương Ly cứ tưởng mình đã quên, hóa ra vẫn chưa.

Lương Minh Húc nổi bật giữa đám đông, cao hơn hầu hết các bậc phụ huynh một cái đầu, rất bình tĩnh nói với Phương Ly: "Tôi có thể."

Lương Minh Húc thật sự đã cùng Lý An An hoàn thành bài thi chạy tiếp sức nhảy bao bố, giành được giải nhất. Trong tiếng vỗ tay của phụ huynh và các em nhỏ, Lương Minh Húc cúi đầu, nhận huy chương được giáo viên chủ nhiệm đeo lên cổ, sắc mặt bình thường, có vẻ vấn đề về tai không còn ảnh hưởng đến anh nữa.

"Anh trai cậu đẹp trai quá." Từ Tử Hiên chen lên hàng đầu, ghé vào tai Lý An An nói.

"Là cậu mình!" Lý An An tự hào nói, "Cậu mình làm gì cũng giỏi, cậu ấy còn là tiến sĩ nữa!"

Lương Minh Húc nghe thấy, xoa đầu cô bé, trong mắt mang theo ý cười.

Các hạng mục khác bắt đầu, chạy tiếp sức cự ly ngắn, các em nhỏ hò reo cổ vũ.

"Lớp ba hai cố lên! Lớp ba hai cố lên!"

"Lớp hai lớp hai, không hề tầm thường!"

Phương Ly đứng dưới ánh nắng phân phát sữa chua uống, vẫy tay với Lương Minh Húc.

"Cho anh này, nước khoáng." Phương Ly đưa cho anh một chai nước, "Chai cuối cùng rồi, lén giữ lại cho anh đấy. Giờ tôi đi lấy thêm một thùng nữa."

Lương Minh Húc: "Tôi giúp cậu."

Phương Ly nói: "Không cần đâu, tiến sĩ Lương."

Mặc dù Phương Ly giả vờ trêu chọc, nhưng có thể thấy rõ là tràn đầy sự ngưỡng mộ và kính nể: "Học gì vậy?"

"Toán học, ngành tô pô." Lương Minh Húc nói, "Đừng nghe con bé nói, chỉ học được nửa năm rồi bỏ, không phải tiến sĩ."

Phương Ly tiếc nuối: "Tại sao vậy?"

Lương Minh Húc: "Lúc đó có chút chuyện."

Chắc chắn là chuyện gì đó rất lớn, mới khiến người ta phải bỏ học, Lương Minh Húc không nói nhiều, đây cũng không phải là nơi để hỏi đến tận cùng, Phương Ly chỉ an ủi một câu nhạt nhẽo: "Không sao, sau này muốn nghiên cứu lại vẫn còn cơ hội mà."

9

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.