0 chữ
Chương 18
Chương 18
Lương Minh Húc cao ngạo lạnh lùng như vậy, tuy biết anh thích con trai, nhưng tôi không cách nào liên hệ anh với mình được.
Nói sao nhỉ, cứ như là một sự báng bổ đối với ký ức tuổi thơ.
Trên tàu điện ngầm về nhà, Hướng Phong gửi tin nhắn đến: [Năm mươi vạn trong thẻ anh, là em chuyển sao?]
Sáng nay Lâm Hạ Quả đã xử lý xong việc, chiều nay tôi liền chuyển tiền vào tài khoản của Hướng Phong. Đã ba bốn tiếng trôi qua, phản ứng của Hướng Phong có chút khác với tưởng tượng của tôi.
Hướng Phong: [Có phải Trần Thư Viễn nói với em không? Anh không nói với em là vì anh thật sự không cần, anh có thể tự giải quyết, cuối năm anh sẽ được nhận một khoản chia hoa hồng, nhất định sẽ trả cho cậu ấy đúng hạn.]
Tôi trả lời: [Cậu ấy không nói, là em tự nghe được. Cậu ấy sắp kết hôn rồi, anh đừng động đến tiền của cậu ấy.]
Hướng Phong: [Anh cũng không muốn động đến tiền của em nữa! Phương Ly, chuyện lần này làm liên lụy đến em, em biết anh khó chịu đến mức nào không?]
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Tôi nào muốn quay sang an ủi Hướng Phong chứ.
Tôi: [Điều quan trọng bây giờ là giải quyết triệt để vấn đề.]
Tôi: [Em không muốn có lần thứ hai nữa.]
Tàu điện ngầm đã đi qua hai trạm, hồi âm của Hướng Phong mới chậm chạp đến: [Lâm Hạ Quả nói gì? Có phải khuyên em chia tay với anh không?]
Tôi cau mày: [Chuyện này thì liên quan gì đến cô ấy?]
Hướng Phong: [Cô ấy là quản lý khách hàng của em, em động đến tài khoản mà không cần thông qua cô ấy sao?]
Tôi nói: [Chúng ta lo chuyện của mình đi, đừng lôi người khác vào.]
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Hướng Phong đã lái xe đợi sẵn ở bên ngoài. Anh ta nói được làm được, dạo gần đây đều là anh ta đưa đón tôi đến ga tàu điện ngầm, trừ khi tăng ca thì chưa từng vắng mặt.
Tôi lên xe, không khí trong xe có chút kỳ lạ, tay Hướng Phong nắm chặt vô lăng.
Chúng tôi không về nhà ngay, tôi cũng không nói gì.
Mãi một lúc sau, Hướng Phong mới mở miệng: "Anh viết giấy nợ cho em."
Tôi lập tức đồng ý: "Được."
Tối đó chúng tôi không nói chuyện nhiều, gần như đang chiến tranh lạnh. Hướng Phong thật sự viết một tờ giấy nợ cho tôi, số tiền ghi rõ ràng rành mạch, còn đóng cả dấu vân tay của anh ta.
"Anh sẽ trả cho em." Hướng Phong đảm bảo, "Cho anh chút thời gian."
"Được." Tôi vẫn đáp lại, "Cứ từ từ."
Sáng hôm sau Hướng Phong có việc đi trước, lúc tôi dậy thì bữa sáng đã được làm xong, để trong nồi hâm nóng, trong bình giữ nhiệt của tôi còn được bỏ sẵn kỷ tử và đại táo, đến trường tôi chỉ cần thêm nước nóng là có thể uống.
Từ khi tốt nghiệp đại học, hai người bắt đầu sống chung, sinh hoạt hàng ngày của tôi đều do Hướng Phong lo liệu. Tôi không phải là người không có khả năng tự chăm sóc bản thân, nhưng Hướng Phong dường như có một loại chấp niệm, nói rằng "nhất định phải để Phương Ly sống trong mật ngọt, để mọi người xung quanh đều cảm thấy cậu ấy xứng đáng với Phương Ly".
Bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, không biết chấp niệm của Hướng Phong từ đâu mà có, nhưng sau ngần ấy năm, tôi phát hiện ra quan điểm này lại là sự đồng thuận của bạn bè, kể cả Trần Thư Viễn - bạn thân của Hướng Phong.
Vì vậy, khi Lương Minh Húc cũng nói như vậy, tôi mới cảm thấy khó chịu.
Tôi bắt đầu sống tự lập từ năm mười ba mười bốn tuổi, đến hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, vẫn có thể ăn bữa sáng nóng hổi ở nhà, nói không cảm động là không thể nào.
Nói sao nhỉ, cứ như là một sự báng bổ đối với ký ức tuổi thơ.
Trên tàu điện ngầm về nhà, Hướng Phong gửi tin nhắn đến: [Năm mươi vạn trong thẻ anh, là em chuyển sao?]
Sáng nay Lâm Hạ Quả đã xử lý xong việc, chiều nay tôi liền chuyển tiền vào tài khoản của Hướng Phong. Đã ba bốn tiếng trôi qua, phản ứng của Hướng Phong có chút khác với tưởng tượng của tôi.
Hướng Phong: [Có phải Trần Thư Viễn nói với em không? Anh không nói với em là vì anh thật sự không cần, anh có thể tự giải quyết, cuối năm anh sẽ được nhận một khoản chia hoa hồng, nhất định sẽ trả cho cậu ấy đúng hạn.]
Tôi trả lời: [Cậu ấy không nói, là em tự nghe được. Cậu ấy sắp kết hôn rồi, anh đừng động đến tiền của cậu ấy.]
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Tôi nào muốn quay sang an ủi Hướng Phong chứ.
Tôi: [Điều quan trọng bây giờ là giải quyết triệt để vấn đề.]
Tôi: [Em không muốn có lần thứ hai nữa.]
Tàu điện ngầm đã đi qua hai trạm, hồi âm của Hướng Phong mới chậm chạp đến: [Lâm Hạ Quả nói gì? Có phải khuyên em chia tay với anh không?]
Tôi cau mày: [Chuyện này thì liên quan gì đến cô ấy?]
Hướng Phong: [Cô ấy là quản lý khách hàng của em, em động đến tài khoản mà không cần thông qua cô ấy sao?]
Tôi nói: [Chúng ta lo chuyện của mình đi, đừng lôi người khác vào.]
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Hướng Phong đã lái xe đợi sẵn ở bên ngoài. Anh ta nói được làm được, dạo gần đây đều là anh ta đưa đón tôi đến ga tàu điện ngầm, trừ khi tăng ca thì chưa từng vắng mặt.
Chúng tôi không về nhà ngay, tôi cũng không nói gì.
Mãi một lúc sau, Hướng Phong mới mở miệng: "Anh viết giấy nợ cho em."
Tôi lập tức đồng ý: "Được."
Tối đó chúng tôi không nói chuyện nhiều, gần như đang chiến tranh lạnh. Hướng Phong thật sự viết một tờ giấy nợ cho tôi, số tiền ghi rõ ràng rành mạch, còn đóng cả dấu vân tay của anh ta.
"Anh sẽ trả cho em." Hướng Phong đảm bảo, "Cho anh chút thời gian."
"Được." Tôi vẫn đáp lại, "Cứ từ từ."
Sáng hôm sau Hướng Phong có việc đi trước, lúc tôi dậy thì bữa sáng đã được làm xong, để trong nồi hâm nóng, trong bình giữ nhiệt của tôi còn được bỏ sẵn kỷ tử và đại táo, đến trường tôi chỉ cần thêm nước nóng là có thể uống.
Từ khi tốt nghiệp đại học, hai người bắt đầu sống chung, sinh hoạt hàng ngày của tôi đều do Hướng Phong lo liệu. Tôi không phải là người không có khả năng tự chăm sóc bản thân, nhưng Hướng Phong dường như có một loại chấp niệm, nói rằng "nhất định phải để Phương Ly sống trong mật ngọt, để mọi người xung quanh đều cảm thấy cậu ấy xứng đáng với Phương Ly".
Vì vậy, khi Lương Minh Húc cũng nói như vậy, tôi mới cảm thấy khó chịu.
Tôi bắt đầu sống tự lập từ năm mười ba mười bốn tuổi, đến hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, vẫn có thể ăn bữa sáng nóng hổi ở nhà, nói không cảm động là không thể nào.
10
0
3 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
