0 chữ
Chương 15
Chương 15
Hướng Phong tan làm về đã là rạng sáng.
Phương Ly đang ngủ ngon lành, bị Hướng Phong lôi ra khỏi chăn hôn, làm cậu rất bực mình: "Anh làm gì vậy, em khó khăn lắm mới ngủ say được."
"Người bạn học kia của em, anh ta có phải là thích em không?"
Hướng Phong truy hỏi.
Phương Ly bị anh ta hỏi đến ngớ người: "Câu hỏi vớ vẩn gì vậy, chúng em mười mấy năm không liên lạc rồi, người ta chỉ là mới về nước, tình cờ gặp em là giáo viên của cháu trai anh ta, mời chúng em ăn cơm thôi mà."
Hướng Phong nắm chặt cổ tay Phương Ly: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Phương Ly cạn lời, "Anh đã từng thấy ai thích một người mà lại đi mời bạn trai của người đó ăn cơm chưa?"
Hướng Phong bán tín bán nghi: "Vừa mời nhà hàng sang trọng, vừa đưa em về nhà, còn nói mình thích đàn ông, anh cứ tưởng anh ta đang công khai tranh giành người."
Phương Ly: "... Chẳng phải anh đã nhanh tay mời cơm trước rồi sao?"
Còn mua một chai rượu rất đắt nữa.
Lương Minh Húc đã trả lại, anh nói mình hoàn toàn không uống rượu.
Hướng Phong nghĩ lại cũng đúng, quay sang dỗ dành Phương Ly: "Thôi được rồi, anh đây chẳng phải là có ý thức nguy cơ thôi sao, em tốt như vậy, từ hồi đại học đến khi đi làm, lần nào em ra ngoài một mình mà không bị xin số điện thoại. Hơn nữa, anh mời cơm và tặng rượu cho anh ta, cũng là để cho em nở mày nở mặt. Anh ta là Việt kiều, chúng ta cũng không kém."
"Tối nay là chúng ta cùng đi ra ngoài, không phải một mình." Phương Ly nói, "Hơn nữa chúng em là bạn học chứ không phải khách hàng, anh không cần phải cố gắng tranh giành cái hư danh này."
Sắc mặt Hướng Phong hơi thay đổi: "Cố gắng tranh giành là sao? Gần đây anh đúng là hơi eo hẹp, nhưng một chai rượu vẫn mời được chứ?"
Phương Ly: "..."
Hướng Phong không đủ cứng rắn, biết mình nói sai, liền chữa cháy: "Anh biết, chuyện lần này của anh có thể qua được là nhờ có em, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ không để em phải khổ. Còn nữa, em không hiểu đâu, bảo bối à, giao tiếp bên ngoài này không giống như môi trường làm việc trong trường học của em, nhiều bạn nhiều đường..."
Phương Ly mệt đến mức đầu óc choáng váng: "Em không muốn hiểu."
Hướng Phong cười xòa nói: "Được rồi được rồi, em không cần hiểu. Em cứ chuyên tâm vun trồng những bông hoa của Tổ quốc, chuyện bên ngoài cứ để anh lo."
Tối hôm đó, Lương Minh Húc đưa Phương Ly đến dưới lầu rồi đi luôn, hai người mấy ngày không liên lạc.
Thứ Tư, trường Thanh Ngô tổ chức một buổi vận động hội gia đình, Lương Minh Húc đến tham gia, hai người lại gặp nhau.
Phương Ly mặc bộ đồ thể thao thống nhất của trường, màu trắng viền đỏ. Lúc cậu cười sẽ có lúm đồng tiền thoang thoảng, mặc bộ đồ này trông tràn đầy sức sống, các bậc phụ huynh đùa rằng suýt nữa thì say mất rồi.
"Phương lão sư." Lương Minh Húc cũng mặc đồ màu trắng, đến điểm tập trung điểm danh.
"Ừm, Lương tiên sinh." Phương Ly nói.
Lương Minh Húc điểm danh xong cũng không đi ngay, tay đút túi, dựa vào lợi thế chiều cao liếc nhìn cậu: "Vẫn còn giận à?"
Phương Ly vốn dĩ có chút giận, nhưng bị anh hỏi thẳng thắn như vậy, lại cảm thấy không cần thiết.
Những lời nói xấu của Hướng Phong, Lâm Hạ Quả cũng đã từng nói, nhất là mấy ngày nay làm thủ tục rút tiền, ngày nào cô ấy cũng phải nhắn tin mắng nhiếc Hướng Phong một lần.
Đứng ở góc độ của Lương Minh Húc, với tư cách là bạn bè nói vài lời vượt quá giới hạn cũng là bình thường.
Phương Ly đang ngủ ngon lành, bị Hướng Phong lôi ra khỏi chăn hôn, làm cậu rất bực mình: "Anh làm gì vậy, em khó khăn lắm mới ngủ say được."
"Người bạn học kia của em, anh ta có phải là thích em không?"
Hướng Phong truy hỏi.
Phương Ly bị anh ta hỏi đến ngớ người: "Câu hỏi vớ vẩn gì vậy, chúng em mười mấy năm không liên lạc rồi, người ta chỉ là mới về nước, tình cờ gặp em là giáo viên của cháu trai anh ta, mời chúng em ăn cơm thôi mà."
Hướng Phong nắm chặt cổ tay Phương Ly: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Phương Ly cạn lời, "Anh đã từng thấy ai thích một người mà lại đi mời bạn trai của người đó ăn cơm chưa?"
Hướng Phong bán tín bán nghi: "Vừa mời nhà hàng sang trọng, vừa đưa em về nhà, còn nói mình thích đàn ông, anh cứ tưởng anh ta đang công khai tranh giành người."
Còn mua một chai rượu rất đắt nữa.
Lương Minh Húc đã trả lại, anh nói mình hoàn toàn không uống rượu.
Hướng Phong nghĩ lại cũng đúng, quay sang dỗ dành Phương Ly: "Thôi được rồi, anh đây chẳng phải là có ý thức nguy cơ thôi sao, em tốt như vậy, từ hồi đại học đến khi đi làm, lần nào em ra ngoài một mình mà không bị xin số điện thoại. Hơn nữa, anh mời cơm và tặng rượu cho anh ta, cũng là để cho em nở mày nở mặt. Anh ta là Việt kiều, chúng ta cũng không kém."
"Tối nay là chúng ta cùng đi ra ngoài, không phải một mình." Phương Ly nói, "Hơn nữa chúng em là bạn học chứ không phải khách hàng, anh không cần phải cố gắng tranh giành cái hư danh này."
Sắc mặt Hướng Phong hơi thay đổi: "Cố gắng tranh giành là sao? Gần đây anh đúng là hơi eo hẹp, nhưng một chai rượu vẫn mời được chứ?"
Hướng Phong không đủ cứng rắn, biết mình nói sai, liền chữa cháy: "Anh biết, chuyện lần này của anh có thể qua được là nhờ có em, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ không để em phải khổ. Còn nữa, em không hiểu đâu, bảo bối à, giao tiếp bên ngoài này không giống như môi trường làm việc trong trường học của em, nhiều bạn nhiều đường..."
Phương Ly mệt đến mức đầu óc choáng váng: "Em không muốn hiểu."
Hướng Phong cười xòa nói: "Được rồi được rồi, em không cần hiểu. Em cứ chuyên tâm vun trồng những bông hoa của Tổ quốc, chuyện bên ngoài cứ để anh lo."
Tối hôm đó, Lương Minh Húc đưa Phương Ly đến dưới lầu rồi đi luôn, hai người mấy ngày không liên lạc.
Thứ Tư, trường Thanh Ngô tổ chức một buổi vận động hội gia đình, Lương Minh Húc đến tham gia, hai người lại gặp nhau.
"Phương lão sư." Lương Minh Húc cũng mặc đồ màu trắng, đến điểm tập trung điểm danh.
"Ừm, Lương tiên sinh." Phương Ly nói.
Lương Minh Húc điểm danh xong cũng không đi ngay, tay đút túi, dựa vào lợi thế chiều cao liếc nhìn cậu: "Vẫn còn giận à?"
Phương Ly vốn dĩ có chút giận, nhưng bị anh hỏi thẳng thắn như vậy, lại cảm thấy không cần thiết.
Những lời nói xấu của Hướng Phong, Lâm Hạ Quả cũng đã từng nói, nhất là mấy ngày nay làm thủ tục rút tiền, ngày nào cô ấy cũng phải nhắn tin mắng nhiếc Hướng Phong một lần.
Đứng ở góc độ của Lương Minh Húc, với tư cách là bạn bè nói vài lời vượt quá giới hạn cũng là bình thường.
9
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
