TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 97
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Lời tỏ tình thầm lặng xen lẫn lời từ chối đều ẩn giấu trong những dòng chữ đó.

Nhưng người ngu ngốc có thể coi đó là câu văn tình cờ mượn từ đâu đó, hoặc cố tình giả vờ không hiểu hàm ý bên trong.

Cũng giống như câu:

“Người thông minh không bao giờ rơi vào bể tình.”

Âm báo “tinh tinh” vang lên. QQ hiện tin nhắn mới từ mục ghim trên đầu – Ôn Noãn.

Cảm giác nặng nề trong lòng Quý Phong chợt dịu đi đôi chút.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Sao giọng điệu có vẻ khác lạ?

“Đang nói chuyện với bạn.”

“Bạn? Hôm nay cậu thấy thế nào?”

Câu hỏi này khiến Quý Phong hơi khó hiểu nhưng vẫn trả lời thật.

“Hôm nay tâm trạng tốt, có chuyện gì sao?”

Ôn Noãn còn chưa nghĩ ra cách hỏi chuyện về Mộc Vãn Thu thì tin nhắn của Quý Phong đã gửi tới trước.

Nhìn dòng chữ trên màn hình, cô không kìm được nỗi uất ức trong lòng, cảm giác ngột ngạt bỗng vỡ òa.

Không trả lời nữa. Cô nằm xuống giường, chu môi giận dỗi.

Ở bên này, Quý Phong chống cằm, lặng lẽ chờ tin nhắn hồi đáp.

Nếu là người khác, anh chẳng bao giờ kiên nhẫn quá 30 giây. Nhưng với Ôn Noãn thì khác.

Một phút trôi qua, vẫn chưa thấy phản hồi.

Hai phút, vẫn không có gì.

“Cô ấy là Ôn Noãn, chờ thêm chút nữa.”

Năm phút, tin nhắn vẫn không đến.

“Có khi nào cô ấy bận gì không nhỉ?”

“Có lẽ cô ấy đi tắm rồi?”

Quý Phong thở dài rồi lẩm bẩm:

“Mẹ kiếp, sao mình lại có suy nghĩ y hệt mấy thằng liếm cẩu thế này…”

Quý Phong cảm thấy bất lực, liền cầm điện thoại gõ lại:

“Cậu đang buồn chuyện gì à?”

Lần này, Ôn Noãn cuối cùng cũng trả lời:

“Cậu vui là được rồi.”

“Được, được, được.” Anh thở dài. Những suy nghĩ nhỏ nhặt của Ôn Noãn thật quá rõ ràng. Mới nhập học đã thấy buồn rồi sao?

“Là chuyện ký túc xá à?”

Ôn Noãn không định trả lời thêm, nhưng trong lòng lại thấy muốn trò chuyện với anh một chút.

“Coi như chuyện ký túc xá đi.” Có vẻ đúng thật.

“Ừ.”

Quý Phong ngẫm nghĩ một chút. Anh hiểu rất rõ tính cách của Ôn Noãn.

Sự khép kín, tách biệt ấy ở cấp ba chưa phải là vấn đề lớn, vì khi tan học, ai cũng về nhà riêng của mình.

Chẳng cần tiếp xúc nhiều, nên có như thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Nhưng ở đại học thì khác.

Ở ký túc xá, việc giao tiếp với ba người bạn cùng phòng là điều không thể tránh.

Nếu không có chút kỹ năng xã giao, rất dễ nảy sinh xung đột hoặc bị cô lập.

Với tính cách của Ôn Noãn, chuyện đó rất có khả năng xảy ra.

Quý Phong gõ nhẹ ngón tay lên thanh chắn đầu giường, suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin:

“Giờ này siêu thị trường chắc vẫn chưa đóng cửa đâu, cậu ra đó mua chút đồ ăn vặt mang về ký túc xá, rồi bảo các bạn cứ thoải mái ăn.”

“Sao phải mua đồ ăn vặt?”

Ôn Noãn không hiểu giữa việc mua đồ ăn và chuyện cô đang khó chịu có liên quan gì.

Nhưng trong suy nghĩ của Quý Phong, câu hỏi này lại có nghĩa là “tại sao không mua thứ khác?”.

Anh kiên nhẫn giải thích:

“Tính cách khiến cậu gặp khó khăn khi giao tiếp bằng lời, mà giờ luyện tập cũng không kịp nữa. Tốt nhất là bù đắp bằng cách tặng quà.

Nếu cậu mua đồ dùng cá nhân hoặc vật dụng hằng ngày, bạn cùng phòng sẽ dùng chúng thành thói quen.

Dùng quen rồi sẽ thành chuyện hiển nhiên.

Lần sau cậu không mua nữa, họ có thể sẽ khó chịu hoặc cảm thấy cậu không tốt.

Đây là cách làm sai lầm.

Nhưng đồ ăn vặt thì khác.

Ham muốn ăn uống là bản năng cơ bản, dễ làm thỏa mãn người khác.

Mua đồ ăn vặt không chỉ giúp họ dễ nhớ đến thiện ý của cậu mà còn không tạo thêm áp lực tâm lý nào. Đây là lựa chọn tốt nhất.”

Ôn Noãn nhìn dòng chữ dài ngoằng anh vừa gửi, đầu óc cô như đầy dấu chấm hỏi.

Cô đâu có bực bội vì bạn cùng phòng đâu cơ chứ…

Đến lúc này, cô mới chợt hiểu ý của Quý Phong.

Anh đang muốn cô cải thiện mối quan hệ với bạn cùng phòng.

Từ lúc đến ký túc xá, đúng là cô chẳng nói được mấy câu với họ.

Ban ngày bận rộn, tối về lại bị cảnh Quý Phong và Mộc Vãn Thu ở cạnh nhau làm cho cảm xúc dồn nén.

Cô chỉ mải mê đau lòng, đâu còn tâm trạng để quan tâm đến những người khác.

Cô nhắn lại:

“Mình đi ngay bây giờ sao?”

“Đi đi. Trước khi đi nhớ chào các bạn một tiếng, hỏi họ thích ăn gì rồi bảo cậu mời.”

Ôn Noãn hơi không quen, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh, bởi vì đó là Quý Phong.

“Các cậu… muốn ăn gì không? Mình tiện ra ngoài mua luôn, mình mời.”

Vương Nam, Lý Vân Tú và Diêm Phương đều sững lại một chút.

Lần đầu vào ký túc xá, ấn tượng của họ về cô là: sao cô gái này lại xinh đến vậy.

Sau màn giới thiệu, họ cảm nhận ngay vẻ lạnh lùng, xa cách toát ra từ cô. Chỉ thiếu nước viết bốn chữ “người lạ miễn vào” lên mặt cô mà thôi.

Buổi tối, khi trở về phòng, nét mặt của Ôn Noãn lạnh đến mức dường như làm cả nhiệt độ ký túc xá giảm xuống vài độ.

Thấy cô như vậy, Vương Nam và hai người kia đành giữ khoảng cách, không muốn làm phiền.

Nhưng giờ, khi Ôn Noãn chủ động bắt chuyện, sự ngăn cách giữa họ bỗng nhiên vơi đi rất nhiều.

1

0

5 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.