Chương 96
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Cô chưa từng nói câu "mình thích cậu", nếu anh đột nhiên bảo "tránh xa mình ra, mình không thích cậu" thì quá tàn nhẫn và lố bịch.
Vừa chuyển khoản xong, thông báo tin nhắn từ QQ của Mộc Vãn Thu nhảy ra màn hình.
“Không nói nữa, định đãi tôi ăn món ngon gì đây? Tôi biết rõ cậu đấy, ít nhất cũng phải là tôm hùm muối tiêu chứ? Năm trăm tệ, dọa ai đấy?”
“Alipay báo nhận được 500 tệ.”
Âm báo từ Alipay vang lên khá lớn, lớn đến mức mọi người trong ký túc xá đều nghe thấy.
Chu Dịch Hàm nằm trên giường tầng trên khựng lại một giây rồi bật cười trêu:
“Ai thế nhỉ, chuyển cho cậu hẳn 500 tệ cơ đấy.”
Quý Phong hơi cau mày.
Nếu giải thích mối quan hệ giữa mình và Mộc Vãn Thu, đúng là phiền phức thật, thế nên anh tiện miệng đáp:
“Mẹ mình chuyển.”
“Tiền sinh hoạt ấy hả? Chỉ có 500 tệ thôi sao?” Chu Dịch Hàm hơi ngạc nhiên.
“Chu Dịch Hàm! Đừng nói nữa.”
Từ Minh bỗng ngắt lời, ánh mắt nghiêm nghị khiến Chu Dịch Hàm im bặt.
Có vẻ cậu ta cũng nhận ra mình lỡ lời nên im lặng không thêm câu nào nữa.
Quý Phong gãi đầu đầy lúng túng.
Thế là xong, cái mác sinh viên nghèo khó coi như gắn chắc lên người anh rồi.
Anh thật sự không ngờ phản ứng của Từ Minh như vậy.
Dù Từ Minh là một người có điều kiện, lại hay khoe khoang, nhưng trong chuyện tiền bạc, cậu ta vẫn biết quan tâm đến cảm xúc người khác.
Dù Quý Phong chẳng hề thiếu tiền, nhưng thiện ý này của Từ Minh, anh vẫn cảm nhận được.
“Cảm ơn nhé, Từ Minh.”
Từ Minh nhún vai:
“Xì, từ giờ phòng 205 có tôi chống lưng cho cậu.”
Quý Phong bật cười:
“Được thôi.”
Anh mở QQ, lướt qua khung trò chuyện với Ôn Noãn đang được ghim trên đầu, nhưng lại dừng ở đoạn chat với Mộc Vãn Thu.
“Vào năm học rồi, nội dung học khá nhiều, chắc mình không có thời gian mời cậu đi ăn.”
“Không sao, ngày tháng còn dài.”
Quý Phong lặng lẽ nhìn màn hình điện thoại, suy nghĩ cách nói rõ suy nghĩ của mình với Mộc Vãn Thu.
“Mộc Vãn Thu, thật ra mình không phải người tốt đâu.”
“Tại sao lại nói thế? Được thôi, vậy đổi cách nói, cậu có thể kể xem bản thân không tốt ở điểm nào?”
Mộc Vãn Thu đúng là khác biệt hẳn so với những cô gái khác.
“Thứ nhất, mình nghiện thuốc lá nặng, thói xấu thì nhiều vô kể.”
“Thứ hai, trong mắt mình chỉ có tiền, hầu như chẳng để tâm đến điều gì khác.”
“Thứ ba, mình thích sống một mình, tâm trạng lúc nào cũng tệ.”
“Mình ghét ai phê phán thói nghiện thuốc của mình, càng ghét ai can thiệp vào mục tiêu kiếm tiền hoặc phá hỏng khoảng lặng riêng tư của mình.”
Quý Phong nghĩ một lúc rồi bấm gửi đi.
Anh tưởng mình nói đã đủ rõ ràng để Mộc Vãn Thu không nhắn lại nữa.
Vậy mà thông báo QQ lại hiện lên:
“Vậy nếu có ai chấp nhận thói xấu của cậu, giúp cậu đạt được mục tiêu thứ hai và luôn ở bên khi cậu cần thì sao?”
Quý Phong sững người, chìm vào im lặng. Anh không biết phải trả lời thế nào.
Ngón tay khẽ vuốt cằm, suy tư.
Mải mê đến mức không nhận ra Trương Siêu đã ghé đầu qua từ bao giờ.
Trương Siêu không hề biết “Hoàng hôn mùa thu” chính là Mộc Vãn Thu, mà chỉ nghĩ đó là một cái tên đôi lãng mạn từ thời cấp ba.
“Quý Phong, cậu tin lời cô gái nguy hiểm này, hay tin tôi là Tần Thủy Hoàng đây?”
Trương Siêu cắt ngang dòng suy nghĩ, khiến Quý Phong bật cười thành tiếng.
“Được rồi, tin cậu, tin cậu.”
Quý Phong né sang một bên tránh Trương Siêu, định đứng dậy châm điếu thuốc thì tin nhắn video của Mộc Vãn Thu lại gửi đến.
Trong video, những mảnh giấy trắng được gấp thành hình bướm đặt trên mặt bàn dọc lối đi.
Ánh đèn yếu ớt đung đưa, khiến những con bướm giấy rung rinh như được thổi sự sống, khẽ vỗ cánh như thể chúng sống dậy thật sự.
“Chúng được trao sự sống vào khoảnh khắc gặp ánh sáng.”
Quý Phong khẽ nhíu mày.
Đoạn video này quá đỗi sâu sắc, khiến anh lập tức cảm thấy đây là một video rất dễ viral nếu đăng lên nền tảng video ngắn.
Mộc Vãn Thu là một cô gái đầy chất thơ và lãng mạn.
Nhưng anh vẫn muốn kéo cô ấy từ sự lãng mạn ấy trở về hiện thực:
“Bướm giấy không có sự sống, ánh sáng chuyển động mới khiến chúng trông như vỗ cánh.”
“Mình muốn nói là… con bướm không hề chuyển động. Chỉ là bóng đổ từ ánh sáng đung đưa mà thôi.”
“Cũng giống như một số người chẳng hề đặc biệt, chỉ là cậu vô thức thêm lớp hào quang từ trái tim mình lên họ.”
Tin nhắn trả lời khiến Mộc Vãn Thu run rẩy, tay cầm điện thoại hơi lắc nhẹ.
Ánh mắt cô dần nhòe đi, nhưng cô cố gắng kiềm chế bản thân, giữ bình tĩnh.
“Vậy cậu đã bao giờ nghĩ chưa, chỉ khi đứng trước ánh sáng, con bướm giấy mới vỗ cánh?”
“Mình muốn nói… chính nhờ có ánh sáng, con bướm mới có được sự sống.”
“Nhưng tất cả chuyện này thì có liên quan gì đến việc cậu mời mình ăn cơm?”
Quý Phong ngừng lại.
Anh không muốn lãng phí tình cảm của người khác, càng không muốn duy trì mối quan hệ lập lờ, không rõ ràng với bất kỳ ai.
Anh từng có nhiều mối quan hệ mập mờ, nhưng lần này Mộc Vãn Thu khác hoàn toàn.
Quý Phong hiểu ý cô ấy. Anh cũng biết Mộc Vãn Thu đã hiểu điều anh muốn nói.
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
