Chương 91
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ hơn, bởi cô vừa nghe thấy Quý Phong bảo chưa từng có bạn gái.
“Chào mọi người, mình là Mộc Vãn Thu, học ngành Quản trị Kinh doanh. Đây là bạn cùng phòng của mình: Khâu Gia Vận, Cao Thải Ngọc và Nhiếp Thanh.”
“Chào cậu, chào các bạn.”
Từ Minh lập tức đứng dậy, chìa tay ra muốn bắt tay với Mộc Vãn Thu, nhưng cô khéo léo tránh qua một bên như thể không nhận ra.
“Các cậu đang ăn sao? Nhiếp Thanh, chúng ta cùng ngồi ăn chung nhé? Mình gặp lại bạn cũ rồi.”
“Được chứ.”
“Ừ.”
“Mình cũng được.”
Trong mắt ba chàng trai, Mộc Vãn Thu rạng ngời tự tin, không chút e dè hay ngượng ngùng.
Hệt như nữ chính bước ra từ một bộ phim truyền hình.
Thái độ chủ động như vậy, Trương Siêu và mấy cậu con trai tất nhiên không thể từ chối.
“Vậy thì ngồi chung đi, hoan nghênh hoan nghênh! Ông chủ ơi, cho thêm vài xiên nữa nhé! Mấy cậu uống bia không?”
“Tôi không uống.”
“Tôi sao cũng được...”
Bốn nam bốn nữ đổi sang bàn lớn hơn, gọi thêm vài món xiên nướng và bắt đầu rót thêm bia.
Mộc Vãn Thu chủ động kéo một chiếc ghế nhỏ, ngồi sát cạnh Quý Phong, khẽ thì thầm:
“Hôm qua cậu mời rồi, hôm nay đến lượt mình nhé?”
“Không cần đâu, các cậu đến sau, ăn có bao nhiêu đâu mà.”
“Không được.”
Mộc Vãn Thu nhích ghế sát hơn, cơ thể nghiêng theo chiếc ghế nhỏ, quay qua quay lại khiến khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
“Đừng dựa sát quá, cậu xem ánh mắt mấy cậu bạn cùng phòng của tôi kìa.” Quý Phong bất đắc dĩ nhắc nhở.
“Mình cần gì quan tâm đến họ.”
Quý Phong không nói thêm gì, nhưng cảnh hai người thì thầm trò chuyện đã lọt vào mắt một số người, chẳng hạn như Từ Minh, người luôn dõi theo từng cử động của Mộc Vãn Thu.
Nhìn cảnh ấy, Từ Minh cảm thấy có chút khó chịu, nên muốn tìm cơ hội để lấy lại phong độ, bắt đầu hùng hồn nói:
“Thật ra tôi nghĩ bong bóng trong lĩnh vực Internet sẽ vỡ trong vòng 2-3 năm tới...”
Chủ đề nghe thì lớn lao, nhưng lập luận thì còn tùy người hiểu thế nào.
Nói xong, Từ Minh quay sang nhìn Mộc Vãn Thu, chờ đợi phản ứng từ cô.
“Vãn Thu, cậu nghĩ sao?”
Nhưng Mộc Vãn Thu chỉ khẽ nhấp một ngụm bia, tiếp tục vui vẻ trò chuyện cùng Quý Phong. Cô thỉnh thoảng còn cười đến mức phải đưa tay che miệng, phát ra âm thanh “kê kê kê” kỳ lạ.
“Vãn Thu, Vãn Thu, người ta nói chuyện với cậu đó!” Nhiếp Thanh gọi lớn.
Quý Phong nhìn Mộc Vãn Thu đang cười khúc khích như đứa trẻ nghịch ngợm, có chút muốn đưa tay ôm mặt che lại cho cô khỏi mất mặt.
Anh nhích người, khẽ chỉ bàn tay về phía đối diện ra hiệu.
“Hả?”
Mộc Vãn Thu bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi lập tức lấy lại sự bình tĩnh.
Cô không tỏ ra ngại ngùng hay vội vàng tiếp chuyện theo câu nói của Từ Minh mà thẳng thắn giải thích:
“Xin lỗi cậu, mình vừa trò chuyện với Quý Phong nên không nghe thấy cậu nói gì. Thật ngại quá.”
Đối diện với một người như cô, dù có muốn tức giận cũng chẳng thể nào.
Từ Minh đành xua tay cười gượng:
“Không sao, tôi chỉ nói vu vơ thôi.”
Câu chuyện lại tiếp diễn trong tiếng cụng ly và lời rôm rả.
Trương Siêu nâng ly bia lên, hào hứng khơi thêm không khí:
“Từ hôm nay chúng ta là bạn đại học rồi, sau này nhớ liên lạc nhiều hơn nhé!”
“Được đó, nhớ kết nối nhiều hơn nhé!”
“Kết nối kiểu gì? Hay là thêm QQ đi!”
Lên đại học, ai cũng mang trong lòng cảm giác tự do nhiều hơn.
Cử chỉ và cách nói chuyện so với thời cấp ba thoải mái, phóng khoáng hơn hẳn.
Trương Siêu nhanh chóng kết bạn QQ được với hai cô bạn nữ.
Ngay cả Chu Dịch Hàm cũng kết bạn với một người.
Từ Minh thậm chí đã thân thiện trò chuyện cười đùa với cả ba cô gái đối diện.
“Xe thì tôi có rồi, chỉ là mới khai giảng mà mang xe theo thì phô trương quá.”
Từ Minh nhìn Mộc Vãn Thu, cười cười:
“Bạn Vãn Thu? Thêm QQ nhé?”
Mộc Vãn Thu ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại. Cậu cũng dám gọi thân mật như vậy sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn nở nụ cười:
“Không cần đâu, nếu cậu có chuyện gì thì cứ bảo Quý Phong nói lại với mình là được, cậu ấy có cả QQ lẫn WeChat của mình.”
“À... vậy à.”
Bị từ chối liên tục hai lần, nét mặt Từ Minh có phần gượng gạo.
Cậu không hiểu nổi, ngoài việc cao hơn mình một chút, đẹp trai hơn mình một chút, học giỏi hơn mình một chút, Quý Phong còn điểm gì nổi bật đâu?
Anh ta chẳng nói nhiều, cũng không biết cách biểu đạt cảm xúc.
Trông y như một nhân vật quần chúng mờ nhạt trong đời thường.
Vậy mà tại sao Mộc Vãn Thu lại để ý anh ta đến vậy?
Quý Phong cũng hơi bất lực. Lên đại học rồi, chẳng ai biết đến quá khứ của anh nữa.
Anh không cần duy trì hình tượng “đại ca trường” như hồi cấp ba nữa.
Lúc bước vào cổng đại học, anh đã nghĩ sẽ sống kín đáo, cố gắng trở nên vô hình, đặc biệt là trước mặt các bạn cùng phòng.
Nhưng với cái kiểu hành động của Mộc Vãn Thu như thế này, còn giữ kín được cái gì chứ?
Từ Minh nhìn Quý Phong chằm chằm, trong lòng đầy bực bội.
Không tìm được cách nào để thể hiện bản thân, cậu đứng dậy:
“Mọi người ăn cũng gần xong rồi nhỉ? Để mình đi thanh toán.”
1
0
5 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
