TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 90
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Chuyện lý tưởng vốn là điều mỗi người mỗi khác.

Cả bọn đều là sinh viên đại học rồi nên cũng không phải ngây ngô mà tranh cãi nhiều.

Chủ đề mau chóng chuyển sang các cô gái.

Do chưa tiếp xúc với nữ sinh trong trường đại học, bọn họ chỉ có thể tám chuyện về các nữ sinh hồi cấp ba.

Có ai yêu đương không?

Lên đại học rồi có chia tay không?

Những câu hỏi này vẫn luôn là chủ đề được quan tâm nhất.

Nhắc đến bạn gái, Từ Minh đẩy gọng kính Armani của mình lên:

“Hồi cấp ba tôi từng quen vài người, nhưng nhan sắc đều bình thường, chẳng có gì thú vị, không đọng lại chút tình cảm sâu sắc nào. Lên đại học, tôi nhất định sẽ tìm bạn gái xinh đẹp hơn. Hôm nay tôi thấy mấy tân sinh viên trông rất bắt mắt, có cơ hội lắm.”

Lời nói của Từ Minh đầy ẩn ý khoe khoang.

Mấy người còn lại đều biết gia cảnh nhà cậu ấy không tệ nên cũng chẳng bàn luận thêm về điều đó.

Chu Dịch Hàm nhún vai:

“Tôi chưa từng yêu đương bao giờ, không biết lên đại học có thể nghiêm túc yêu một lần không.”

Chủ đề chuyển sang Trương Siêu. Cậu ta có vẻ không được vui.

“Tôi chỉ yêu một người thôi. Nhưng mối tình này... sao nhỉ, vừa ngọt ngào vừa cay đắng.”

Nghe thế, Quý Phong rót cho Trương Siêu một ly rượu:

“Xem chừng là một câu chuyện dài.”

“Cũng không dài lắm. Hồi đó tôi yêu một đàn chị. Chúng tôi từng hẹn sẽ cùng thi vào Đại học Hồ Nam. Nhưng sau đó, chị ấy trúng tủ, phát huy xuất sắc ngoài mong đợi và được hưởng chế độ giảm điểm vào chuyên ngành đặc biệt, nên đỗ thẳng vào Đại học Thượng Hải. Cuối cùng chị ấy bỏ tôi, nói chúng tôi không thuộc cùng một thế giới.”

“Quá đáng vậy sao? Hóa ra đàn chị cũng có người xấu!”

Trương Siêu hít sâu một hơi, định phản bác nhưng lại nghẹn ngào không biết phải nói gì:

“Không phải, chị ấy không phải người như thế.”

“Được rồi, không phải thì không phải. Tiếp đi.”

“Sau đó tôi nói với chị ấy hãy đợi tôi. Tôi nhất định sẽ thi đỗ vào Đại học Thượng Hải. Cuối cùng thì tôi đã làm được...”

Quý Phong, đã ngà ngà sau vài ly rượu, cảm thấy câu chuyện của Trương Siêu giống như một màn “liếm cẩu” nghịch tập.

“Chậc, đàn chị không phải người xấu đâu, chị ấy là quý nhân của cậu đấy chứ!”

“Thôi, đừng nói nữa. Dù sao cũng là một câu chuyện đầy éo le.”

Trương Siêu dứt lời, xúc động nâng ly rượu lên, uống cạn trong một hơi.

“Tới cậu đó, Quý Phong. Cậu đẹp trai thế này, học hành lại giỏi, chắc hồi cấp ba có không ít cô gái thích cậu nhỉ?”

Quý Phong lắc đầu:

“Hồi cấp ba tôi không được như các cậu nghĩ đâu, lắm chuyện rắc rối lắm. Người ghét tôi cũng không ít.”

“Bạn gái cũng chẳng có. Còn chuyện yêu đương đại học, để sau hẵng tính...”

Trong nhóm bốn người, Quý Phong có ngoại hình nổi bật nhất.

Nhưng lời nói này của anh nghe có vẻ khó tin quá.

“Cậu bị nhiều người ghét hồi cấp ba à? Tiểu Quý, tôi không thích mấy trò giả bộ khiêm tốn đâu. Tốt nhất là cậu nên thành thật chút đi.”

“Tôi không nói nhảm đâu, toàn sự thật thôi. Hồi cấp ba tôi không được lòng nhiều người, thật sự chẳng có ai để ý đến.”

Quý Phong vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào như chim hoàng oanh vang lên bên tai anh:

“Quý Phong, trùng hợp ghê, cậu cũng ăn ở đây sao?”

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Quý Phong đã biết ai đang đến.

Gương mặt anh hơi cứng lại, xen lẫn một chút bất lực.

Đại học Thượng Hải không lớn sao? Sao đi đâu cũng gặp được cô ấy thế này?

Giờ mà im lặng giả chết thì chắc chắn không ổn rồi.

Quý Phong đành ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt rạng rỡ như nắng sớm ấy:

“Ừ, đang ăn với mấy cậu bạn cùng phòng.”

Ba người bạn của anh nhìn sang nhóm các cô gái đối diện rồi quay lại nhìn Quý Phong, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

Đây gọi là không được ai chú ý hồi cấp ba á?

Được rồi, được rồi, cậu giỏi lắm. Đúng là thích diễn trò phải không, thằng này!

Từ Minh đặc biệt có vẻ hơi ngơ ngác khi nhìn thấy Mộc Vãn Thu.

Mái tóc đen mượt óng ả của cô ấy xõa nhẹ sau vai, làn da trắng như tuyết, vóc dáng thanh mảnh uyển chuyển.

Nụ cười trên khuôn mặt tràn đầy sức sống, ánh mắt long lanh, sâu thẳm, tràn ngập sự tự tin và kiên định.

Từng biểu cảm nhẹ nhàng đều toát lên vẻ dịu dàng, đích thực là một nàng thiếu nữ Giang Nam như trong tranh bước ra đời thực.

So với những cô gái trước đây Từ Minh từng quen, quả thật là một trời một vực.

Cô ấy... lại là bạn học của Quý Phong sao?

Đám bạn còn chưa hết kinh ngạc thì Trương Siêu đã huých nhẹ vào hông Quý Phong:

“Này này, Quý Phong, cậu không định giới thiệu à?”

“Cô ấy tên là Mộc Vãn Thu.”

“...”

“Vậy rồi sao nữa? Chỉ vậy thôi hả?”

Quý Phong gãi gãi chân mày, rồi thì sao nữa?

Chẳng lẽ anh lại bảo đây là cô chủ nhà của tôi? Mặc dù cô ấy rất giàu, nhưng mỗi ngày cứ như cái đuôi bám theo tôi vậy.

Lúc nào cũng nghĩ cách mua bữa sáng, bữa trưa, bữa tối cho tôi.

Nói vậy nghe chẳng phải quá tự luyến, lại còn chẳng ra làm sao cả.

Đúng lúc Quý Phong chưa biết đáp sao thì Mộc Vãn Thu đã chủ động bước đến gần.

1

0

5 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.