Chương 92
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Vừa dứt lời, Mộc Vãn Thu giơ tay ngăn lại:
“Ấy, không cần đâu, Từ Minh, mình vừa thanh toán rồi.”
Nghe vậy, Từ Minh sững người:
“Gì cơ? Sao cậu lại trả tiền? Làm sao có thể để con gái trả tiền được?”
Muốn so tiền sao? Ha, cậu nghĩ mình nghèo hơn cậu chắc?
Mộc Vãn Thu cười dịu dàng, thái độ tự nhiên:
“Không sao mà. Mình là người chủ động ghép bàn với các cậu, lại gọi thêm đồ ăn. Nếu để các cậu trả thì mình chẳng khác gì ‘bia ôm’ đâu. Để mấy bạn cùng phòng mình chia tiền thì cũng không ổn vì chính mình kéo họ tới đây mà. Nên chắc chắn mình phải trả thôi.”
Lời cô nói khiến mọi người sững lại, cảm thấy cũng hợp lý.
Không chỉ Trương Siêu và Từ Minh mà cả các bạn cùng phòng của Mộc Vãn Thu cũng càng thêm yêu quý cô.
Dù bề ngoài cô vui vẻ, thoải mái nhưng trong lòng tính toán rõ ràng.
Bữa này cô trả tiền thì chắc chắn nhóm Quý Phong sẽ ngại ngần.
Cuối cùng thế nào cũng sẽ tìm dịp mời lại.
Con trai mà, làm sao chịu thiếu nợ được, đặc biệt là kiểu như Từ Minh.
Đến lúc đó, họ thể nào cũng kéo Quý Phong đi cùng.
Cứ như thế qua lại vài lần, kế hoạch coi như thành công mỹ mãn.
Mộc Vãn Thu nhìn Quý Phong, nụ cười rạng rỡ.
Nhưng chưa được bao lâu, nụ cười ấy cứng lại.
Ánh mắt Quý Phong thản nhiên nhưng sâu sắc như nhìn thấu hết mọi suy nghĩ của cô.
Bị anh nhìn chằm chằm, Mộc Vãn Thu khẽ cúi đầu, hơi lảng tránh.
Quý Phong lấy điện thoại, mở Alipay, tìm avatar của Mộc Vãn Thu và nhập vào số tiền 500 tệ.
Mộc Vãn Thu vội nắm lấy tay anh, ánh mắt ầng ậc nước như sắp khóc đến nơi:
“Đừng mà...”
Trước mặt thầy cô hay bạn bè, Mộc Vãn Thu lúc nào cũng là cô gái tự tin và rạng rỡ.
Nhưng lúc này, tất cả lớp vỏ bọc ấy như sụp đổ chỉ vì ánh mắt bình thản của anh.
Sự tự tin của Mộc Vãn Thu đến từ nhiều yếu tố — gia thế, học lực, ngoại hình, năng lực và cả kỹ năng xã giao được rèn luyện qua thời gian dài.
Thế nhưng, mỗi lần đứng trước Quý Phong, sự tự tin ấy đều không thể phát huy đúng mức, giống như một đứa trẻ vừa mắc lỗi.
“Bạn Vãn Thu, cậu làm sao vậy? Quý Phong, cậu đang làm gì thế?”
Giọng nói của Từ Minh chen ngang, cắt đứt hành động của Quý Phong.
Giọng cậu ta hơi gấp gáp.
Quý Phong đành lặng lẽ cất điện thoại lại.
Anh cầm một xiên thịt gà nướng, thong thả cắn một miếng rồi vừa nhai vừa nghĩ xem nên trả lời thế nào:
“Tôi bảo nhà tôi bị ma ám, cô ấy suýt khóc vì sợ.”
“Phụt!”
Mộc Vãn Thu che miệng cười, gật đầu phụ họa:
“Đúng thế, đúng như vậy đấy.”
Từ Minh thầm nghĩ: Cái lý do củ chuối này mà cũng bịa ra được à? Cậu nghĩ tôi dễ bị lừa lắm sao? Không được, phải tìm cách tạo thêm cơ hội tiếp xúc.
“Còn sớm mà, hay chúng ta ra ngoài dạo phố một chút nhé?”
Đôi mắt Mộc Vãn Thu sáng lên. Cậu Từ Minh này cũng khá hiểu chuyện đấy!
Cô nhìn sang Quý Phong và thấy anh lại đưa tay lên gãi đầu.
“Đi đâu bây giờ?”
“Đông người thế này, hay đi net chơi một chút đi? Có thể lập đội đánh game.”
“Net hả? Mình thì không vấn đề gì, để mình hỏi các bạn khác đã.”
Mộc Vãn Thu chạy đến hỏi ý kiến các bạn cùng phòng.
Họ cũng muốn đi chơi nhưng không thích vào tiệm net, cuối cùng quyết định ra ngoài dạo phố.
“Vậy các cậu cứ đi dạo nhé, mình đi net với bọn họ.”
Bị kéo theo, Quý Phong chỉ còn cách đi cùng đám bạn vào tiệm net với Mộc Vãn Thu.
Dù khoảng thời gian gần đây mỗi tối sau giờ làm việc anh đều “ngũ hắc” (chỉ việc lập đội 5 người chơi game cùng nhau) với Đậu Đinh và mấy người bạn cũ, nhưng trình độ của anh vẫn chẳng tiến bộ bao nhiêu.
Vừa thấy cả bọn mở “Liên Minh Huyền Thoại”, Quý Phong lập tức thấy lòng chùng xuống.
Anh sợ làm mất mặt.
“Tôi nói trước nhé, tôi chơi trò này hơi tệ.”
“Không sao, anh em sẽ gánh cậu.” Trương Siêu đầy tự tin đáp.
“Tôi đi đường trên, không feed chắc chắn thắng.” Chu Dịch Hàm cũng trông rất kiêu ngạo.
Mộc Vãn Thu ghé sát hỏi nhỏ:
“Quý Phong, cậu định chơi vị trí gì?”
Dù bình thường trong phòng làm việc anh toàn tranh vị trí đường giữa hoặc đường trên, nếu không được thì phá game, nhưng trước mặt bạn cùng phòng mới quen, anh thấy mình nên kiềm chế một chút.
“Vậy mình đi hỗ trợ nhé.”
“Được đấy! Mình sẽ chơi xạ thủ. Hai đứa mình phối hợp ở đường dưới nha.”
Cách cô nói chuyện hoàn toàn tự nhiên.
Quý Phong chớp mắt vài cái, cảm giác rõ ràng điểm khác biệt lớn nhất giữa mình và các nhân vật “trùng sinh” trong truyện chính là… anh đánh game dở thật sự.
Tệ thì phải nhận thôi.
“Ừ, được.”
Mộc Vãn Thu bất chợt bật cười.
Quý Phong lúc nào cũng điềm tĩnh như mây gió, dù là khoản tiền thuê nhà vài chục nghìn tệ cũng chẳng khiến anh nhíu mày lấy một lần.
Trong cuộc sống thường ngày, anh luôn giữ vẻ lạnh lùng, dường như không điều gì có thể làm anh bận tâm.
Nhưng không ngờ khi chơi game lại lúng túng thế này. Hóa ra ai cũng có điểm yếu.
“Cậu cười gì thế?”
“Đừng căng thẳng, Quý Phong, cứ nghe mình chỉ huy là được.”
Mộc Vãn Thu không trả lời thẳng mà khẽ nháy mắt bên trái với anh.
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
