Chương 89
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Giờ đây, mẹ cô đã được phẫu thuật thành công.
Thành tích học tập, công việc, và… mọi thứ trong cuộc sống của cô đều đang trên đà ổn định.
Không còn điểm yếu nào níu giữ cô lại.
Ôn Noãn từng bước trở nên tự tin hơn.
Tự ti cộng với lạnh lùng chỉ khiến người khác cho rằng bạn yếu đuối và dễ bắt nạt.
Nhưng khi sự tự tin kết hợp với vẻ lạnh lùng, điều đó khiến người ta cảm thấy nể phục và dè chừng. Người ta gọi đó là “cao lãnh” — lạnh lùng nhưng đáng ngưỡng mộ.
Đây chính là điều Quý Phong đã dạy cô.
Các anh chị khóa trên phụ trách tiếp đón tân sinh viên lúc này mới hoàn hồn, vội cầm lấy giấy tờ của cô.
“Ôi trời, 705 điểm (tối đa 750), thủ khoa Trân Châu, chỉ kém thủ khoa toàn tỉnh đúng 1 điểm?”
“Thiên tài kiểu gì đây chứ…”
“Ơ, điểm cao vậy sao không vào Thanh Hoa - Bắc Đại?”
“Ai mà biết được.”
So với Mộc Vãn Thu, các cuộc bàn tán về Ôn Noãn xung quanh nhiều hơn hẳn.
Thật lòng mà nói, Ôn Noãn không thích cảm giác bị mọi người vây quanh như thế này, nhưng cô cũng hiểu rõ với số điểm như của mình, chắc chắn sẽ gây chú ý.
Cô không bao giờ làm mấy chuyện ngu ngốc như cố tình thi điểm thấp để tránh sự soi mói.
Chỉ khi đạt điểm số đủ cao và trở nên đủ mạnh, cô mới có quyền lựa chọn tất cả mọi thứ.
“Có thể cho tôi biết phòng ký túc xá ở đâu không?”
“À... được chứ, ký túc xá nữ số 06, phòng 302. Chào mừng bạn đến Đại học Thượng Hải, Ôn Noãn.”
“Cảm ơn.”
Ôn Noãn khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua khung cảnh trước mặt. Cô hít một hơi thật sâu.
“Đại học Thượng Hải, mình đến rồi... Quý Phong...”
Ôn Noãn bước vào cổng trường, bóng dáng mảnh khảnh dần khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Phía sau, Lương Vi huých nhẹ vào tay Mộc Vãn Thu, thì thầm:
“Này này, mình cứ nghĩ cậu là đỉnh nhất rồi, ai ngờ vẫn có người còn ‘đỉnh’ hơn. Đúng là đại học có khác, gái xinh đầy ra ấy chứ! Cô ấy cũng học Quản trị Kinh doanh đấy, cùng khoa với cậu luôn. Xem chừng sẽ là đối thủ nặng ký trong cuộc đua hoa khôi khoa rồi! Căng thẳng chưa?”
“Thần kinh, ai đi tranh cái danh hiệu đó làm gì chứ.”
Mộc Vãn Thu cau mày.
Vừa rồi cô đã nghe thấy những lời trầm trồ của các anh chị khóa trên: Ôn Noãn đạt tới 705 điểm trong kỳ thi đại học.
Với số điểm đó, vào Thanh Hoa - Bắc Đại vẫn dư sức, vậy mà cô ấy lại chọn Đại học Thượng Hải.
Càng khó hiểu hơn là cô ấy lại đăng ký vào khoa Quản trị Kinh doanh — một khoa có điểm tuyển sinh không quá cao.
“Trân Châu... Lương Vi, chúng mình đi thôi.”
“Ơ kìa, khoan đã, nhìn bên kia kìa, có thêm một người nữa kìa! Cũng xinh, nhưng chắc không bằng cậu.”
Mộc Vãn Thu nhìn theo hướng chỉ của Lương Vi.
Cố Tuyết Đình đang kéo chiếc vali du lịch, bước nhanh về phía khu vực đón tân sinh viên.
Trong ký túc xá nam.
Quý Phong cùng các bạn cùng phòng trò chuyện rôm rả.
Do đến muộn nên ba người kia đã rất thân thiết với nhau, còn anh là người mới.
Nhưng Trương Siêu rất nhiệt tình, chỉ nói vài câu đã khiến Quý Phong hòa nhập.
Sau đó, cậu ta lập tức kéo anh ra ngoài:
“Quý Phong, trong 8 tỷ người trên thế giới mà bốn đứa mình gặp nhau ở đây, đúng là cái duyên. Đi thôi, để tụi mình dẫn cậu ra ngoài làm quen môi trường một chút. Hai ly bia vào bụng là từ hôm nay, mình với cậu coi như anh em vào sinh ra tử rồi!”
Hai người bạn còn lại cũng vỗ tay đồng tình:
“Đúng đúng, anh em ruột thịt luôn!”
Vốn đã có ý định làm quen môi trường mới, Quý Phong cũng không từ chối.
Họ rời ký túc xá, men theo con đường bên ngoài cổng trường.
Những quán nhậu và hàng ăn gần đó đông nghịt khách.
Trương Siêu dẫn cả nhóm đi xa hơn một chút, đến một quán thịt xiên nướng.
“Ông chủ, cho một thùng bia Thanh Đảo, 200 xiên nướng!”
“Có ngay!”
Bàn đầy ắp bia và đồ nướng.
Những cốc bia mát lạnh trôi xuống cổ họng khiến câu chuyện dần trở nên sôi nổi hơn.
Ai đã đỗ vào Đại học Thượng Hải đều không phải dạng học hành kém cỏi, nên chẳng ai hứng thú lôi chuyện học hành khổ cực ra bàn tán nữa.
Họ thoải mái trò chuyện về phong tục, con người ở khắp nơi rồi dần chuyển sang những câu chuyện về lý tưởng... và cả về phụ nữ.
“Ngành khoa học máy tính, mấy năm này có thể cố thì cố, không thì cứ sống tà tà qua ngày, tốt nghiệp xong tìm một công ty lớn, làm nhân viên văn phòng kiếm sống qua ngày, thế là xong.”
Sự thoải mái của Trương Siêu khiến mọi người bật cười.
Cậu ấy chủ động chỉ tay về phía Quý Phong:
“Cậu thì sao, Quý Phong? Tôi nhớ cậu cũng học khoa khoa học máy tính mà.”
“Chăm chỉ học hành có được coi là lý tưởng không?”
“Học hành thì tính cái quái gì là lý tưởng? Từ tiểu học đến cấp ba học suốt 12 năm trời, chẳng lẽ chưa đủ sao? Đàn ông đích thực thì phải dám nghĩ dám làm! Chu Dịch Hàm thì sao?”
“Tôi à? Thi công chức thôi, ba tôi bảo tôi thi công chức.”
“Chậc, chẳng có chí khí gì cả.”
Ánh mắt ba người cuối cùng dồn về phía Từ Minh. Cậu ấy xoay nhẹ chiếc đồng hồ đeo tay:
“Tôi học tài chính, sau này chắc tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.”
1
0
5 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
