TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 88
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Thực ra cô rất sợ anh nói trước, vì qua thời gian tiếp xúc vừa rồi, cô biết rõ phong cách của anh.

Một khi anh là người mở lời trước, hầu như chỉ có câu:

“Tạm biệt”, rồi lập tức quay người đi mất.

Cô giành nói trước, ít nhất sẽ có chút cơ hội để giữ lại cuộc trò chuyện.

Ví dụ như cô vừa bảo sắp xếp xong sẽ liên lạc lại, chắc chắn Quý Phong sẽ không từ chối bằng câu kiểu:

“Không cần liên lạc đâu.”

“600 điểm không phải lấy được dễ dàng đâu, thông minh như mình mà!”

Mộc Vãn Thu cười mãn nguyện, chào tạm biệt Quý Phong rồi cả hai rẽ vào các hướng khác nhau trong khu vực đón tân sinh viên.

Khoa học máy tính là một trong những khoa lớn, nên khu vực đăng ký cũng dễ tìm.

“Chào anh, tôi là Quý Phong, tân sinh viên đến báo danh.”

Anh khóa trên đối diện chìa tay ra bắt:

“Chào cậu, mình là Hạng Trị Vĩ, là đàn anh của cậu. Nào nào, đi theo mình…”

Sau khi hoàn thành các thủ tục đăng ký nhập học, Quý Phong cầm theo bản đồ mà Hạng Trị Vĩ đưa cho rồi bắt đầu di chuyển.

Khuôn viên Đại học Thượng Hải thực sự rất rộng, con đường uốn lượn quanh co như mê cung.

Anh phải đi một lúc khá lâu mới tìm thấy tòa ký túc xá số 12.

Phòng anh là 205.

Do đến trễ nên khi anh vào, cả ba người bạn cùng phòng đã có mặt đủ.

Vừa bước vào, ánh mắt của ba người đều hướng về phía anh.

“Vãi thật, cậu đến vào ngày cuối luôn, canh thời gian chuẩn ghê!”

“Ừ, nhà mình có chút việc nên đến trễ.”

“Mình là Trương Siêu, người Tấn Thành. Trời ơi, cậu đẹp trai thế này, chiếm luôn danh hiệu ‘nam thần ký túc’ của mình rồi!”

Trương Siêu trông khá hoạt bát, cao tầm 1m75, dáng người vừa vặn, không mập không gầy.

“Chào cậu, mình là Chu Dịch Hàm, người Lỗ Bắc.”

Chu Dịch Hàm cao lớn đúng kiểu người Lỗ Bắc, dù Quý Phong cao 1m81 mà vẫn thấp hơn cậu ta một chút.

“Mình là Từ Minh, người Tây Xuyên.”

Từ Minh chỉ cao tầm hơn 1m7 một chút, nhưng khoác lên người toàn đồ hiệu.

Trên cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ TAG Heuer hơn mười nghìn, trông rất có điều kiện.

Quý Phong liếc một lượt khắp phòng rồi mỉm cười, giơ tay chào cả ba người bạn mới.

“Chào các cậu, mình là Quý Phong, đến từ Trân Châu.”

Dáng vẻ khiêm tốn nhưng vẫn rạng rỡ của anh khiến người khác dễ dàng nhận ra anh thuộc kiểu “mọt sách ngoan hiền, chăm chỉ học hành”.

Nhìn quanh căn phòng ký túc, trong lòng Quý Phong thầm nghĩ đây sẽ là nơi mình gắn bó cùng ba người bạn này trong suốt quãng thời gian sắp tới.

Phải cố gắng hòa hợp thật tốt.

Phía trước cổng trường.

Khu vực đón sinh viên khoa Quản trị Kinh doanh, Lương Vi đang ríu rít kéo tay Mộc Vãn Thu trò chuyện sôi nổi.

“Thu Thu, sao cậu đến muộn thế?”

Ánh mắt Mộc Vãn Thu hơi tránh đi, nhưng vẫn thành thật nói với bạn thân:

“Quý Phong bận quá nên mình phải đợi đến hôm nay mới đi được.”

Lương Vi nghiêng đầu với vẻ mặt khoa trương, còn cố ý thè lưỡi trêu chọc:

“Ồ! Anh thợ sửa nhà ngày nào giờ thành ‘bạn học Quý Phong’ rồi cơ đấy. Thế nào? Cưa đổ chưa?”

“Mình không hiểu cậu nói gì.”

“Chưa cưa được? Chậc, sức hút của hoa khôi Mộc Vãn Thu tụt dốc rồi à? Để mình xem nào, vô lý thật ấy, vẫn xinh như xưa mà. Nhìn eo này, nhìn vòng một này, nhìn…”

Đang nói giữa chừng, Lương Vi bỗng im bặt.

Mộc Vãn Thu, vốn đang đỏ mặt vì ngại, ngạc nhiên vì sự im lặng đột ngột ấy, liền chú ý theo ánh mắt của bạn thân.

Nhìn theo hướng Lương Vi, đôi mắt cô cũng khẽ rung lên.

Một cô gái dáng người mảnh khảnh nhưng đường nét cơ thể đầy quyến rũ đang bước về khu đón tân sinh viên khoa Quản trị Kinh doanh.

Cô ấy mặc chiếc váy dài ôm sát màu đen, phần eo được thiết kế tinh tế làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn. Mái tóc cắt kiểu “tóc sứa” buộc lệch một bên một cách đơn giản nhưng cuốn hút.

Đường nét khuôn mặt nghiêng của cô ấy mềm mại, sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím tạo thành một đường cong lạnh lùng.

Hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt thoáng nét u buồn khiến người khác không kiềm được cảm giác muốn tiến lại gần, chạm khẽ vào khuôn mặt cô và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Thế nhưng, vẻ sắc bén nơi khóe mắt khiến người ta bị chặn lại từ xa, như thể có một rào cản vô hình không thể vượt qua.

Góc nghiêng ấy gần như hoàn hảo, vừa lạnh lùng, vừa cuốn hút.

Cô gái này khiến Mộc Vãn Thu có cảm giác quen thuộc, rất giống Quý Phong.

“Thu Thu, cô ấy… đẹp quá.”

“Ừ.”

Lần đầu tiên, cô nàng luôn tự tin như Mộc Vãn Thu phải gật đầu công nhận điều đó.

Cô gái mặc váy đen rút từ túi xách ra tờ giấy thông báo nhập học.

“Khoa Quản trị Kinh doanh, Ôn Noãn.”

Giọng nói của cô gái ấy vang lên khiến mọi người xung quanh thoáng sững lại.

Tên cô ấy nghe ấm áp, nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng đến mức khiến người khác phải dè chừng.

Cảm giác xa cách ấy vượt xa mức độ bình thường của một nữ sinh.

Thời cấp ba, Ôn Noãn đã như vậy — khép kín, lãnh đạm, không thích giao tiếp với người khác.

Tuy nhiên, sự lãnh đạm và thu mình ấy lúc bấy giờ lại bắt nguồn từ nỗi tự ti vì gia cảnh khó khăn.

3

0

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.