Chương 64
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Cho đến buổi chiều ngày thứ hai, sau khi thi xong môn tiếng Anh và lấy lại điện thoại, tin nhắn riêng lập tức hiện lên.
“Quý Phong, cậu định nộp đơn vào trường nào?”
Nhìn tên người gửi là Cố Tuyết Đình, Quý Phong xoa xoa trán.
Vừa thi xong, dù là anh cũng có chút mệt mỏi.
Lúc này, anh không muốn nói những lời nặng nề.
“Không cần nói đến chuyện trường nào nữa. Ai cũng có giấc mơ riêng, mỗi người một hành trình, sau này ai đi đường nấy thôi.”
“Chúng ta thật sự không có khả năng sao?”
“Không.”
Phía bên kia màn hình, Cố Tuyết Đình cầm chặt chiếc điện thoại Apple 4 mà Quý Phong từng tặng cô.
Nước mắt tuôn rơi, thấm xuống màn hình thành những vệt lấp lánh.
Kỳ thi đại học kết thúc, tất cả áp lực tích tụ suốt bao năm qua dường như đã được trút bỏ hoàn toàn.
Sau mười mấy năm đèn sách miệt mài, cuối cùng họ cũng chạm đến vạch đích.
Tương lai đang ở phía trước, muốn buông xuôi hay tiếp tục cố gắng, đều phụ thuộc vào mỗi người.
Lớp trưởng Lý Long đăng một tin nhắn trong nhóm:
“Kỳ thi kết thúc rồi, tôi đề nghị ngày mai chúng ta đến Tiên Khách Cư ăn một bữa, buổi chiều đến Quân Hào KTV hát karaoke, mọi người chia đều chi phí nhé.”
“Ai không hứng thú thì im lặng cũng được, ai muốn đi thì nhấn số 1 để tôi thống kê.”
“1.”
“1.”
“1.”
“11111.”
Lớp có hơn 50 người, Lý Long vừa đăng tin, hơn 20 người lập tức hưởng ứng.
Quý Phong hơi do dự, không chắc mình có nên đi hay không để chào tạm biệt các bạn học ba năm qua.
Dù ở kiếp này hay kiếp trước, anh và họ chưa bao giờ thân thiết.
Trong đám bạn thân, Đậu Đinh lại không chung lớp với anh.
Hiện tại, người có thể xem là gần gũi nhất với anh có lẽ chỉ còn Ôn Noãn.
Ôn Noãn...
Khi Quý Phong còn đang suy nghĩ, phía sau đã có vài học sinh lớn tiếng:
“Mọi người phải đi nhé, đừng để năm tháng cấp ba trôi qua mà còn tiếc nuối!”
Nghe vậy, Quý Phong thoáng ngẩn người. Như bị điều gì đó thôi thúc, anh bấm số “1”.
Ngay sau khi Quý Phong nhấn gửi, nhóm lớp đang im ắng bất ngờ xuất hiện thêm hai tin nhắn.
“1.”
“1.”
Người đầu tiên là Ôn Noãn, người thứ hai là Cố Tuyết Đình.
Khi thấy hai tin nhắn kia xuất hiện, nhóm lớp lập tức náo nhiệt hẳn lên.
“Thấy chưa, mình đã bảo Quý Phong đi thì Ôn Noãn chắc chắn sẽ đi.”
“Đúng thật, đúng kiểu chồng hát vợ theo mà!”
“Có lý đó.”
Cố Tuyết Đình nhìn thấy mọi người rôm rả trêu đùa Quý Phong và Ôn Noãn, trong lòng bỗng dâng lên cơn bực bội vô cớ.
Cô cũng vừa gửi tin nhắn đó mà, tại sao chẳng ai nhắc đến cô?
Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, định gõ gì đó phản pháo, nhưng tin nhắn của Ôn Noãn đột ngột hiện lên làm cô chết sững.
Người luôn im lặng như Ôn Noãn lại chủ động nói chuyện.
“Đúng vậy, Quý Phong đi thì mình cũng đi.”
Không khí sôi động như bị đóng băng trong khoảnh khắc.
Nhiều người vốn nghĩ với tính cách của cô, hoặc là sẽ phủ nhận ngại ngùng, hoặc im lặng lướt qua, nhưng không ai ngờ cô lại chơi bài thẳng thắn như thế.
Cô thật sự... đánh trực diện thế này sao?
“Quá đỉnh!”
“Đệt, chơi thẳng mặt luôn!”
“Được được, đâm một nhát đau thế này ai chịu nổi?”
“Giữ ý tứ đi, đây là nhóm lớp đấy!”
Những lời trêu đùa dồn dập xuất hiện, Quý Phong – người trong cuộc, tất nhiên nhìn thấy tất cả.
Lời thừa nhận của Ôn Noãn khiến anh hơi sững lại, rồi ngay sau đó hiểu ra, lúc này mà im lặng thì sẽ bị châm chọc nhiều hơn.
“Lúc ôn thi, ngoài Ôn Noãn ra, có ai thèm giúp tôi được câu nào không? Đừng ghen ăn tức ở nữa, chúng tôi là anh em cùng hỗ trợ nhau, mấy người biết cái quái gì.”
Tin nhắn của anh lập tức khiến cơn bão trong nhóm lớp dịu xuống.
“Được được, Phong ca bảo vệ vợ kìa!”
“Ok, hết trò rồi, giải tán thôi.”
Quý Phong nói thêm vài câu nữa rồi rời khỏi nhóm khi thấy mọi người đã chuyển chủ đề.
Về đến nhà, Đổng Khai Tuệ và Quý Quảng Tầm lập tức bước ra đón.
“Trời ơi! Đại tài tử của mẹ về rồi à, mau mau kể cho mẹ nghe, thi cử thế nào?”
“Cũng tạm, chắc không tệ lắm đâu.” Quý Phong xoa đầu, cười đáp.
“Không tệ là tốt rồi, thi xong thì phải xả hơi cho thật thoải mái vào. Này, 5.000 tệ, cầm lấy mà đi chơi.”
Quý Phong nhìn tập tiền trong tay mẹ mà dở khóc dở cười.
Với anh bây giờ, 5.000 tệ chẳng là gì, nhưng anh vẫn vui vẻ nhận lấy rồi vòng tay ôm mẹ một cái.
Tình yêu của mẹ đơn giản chỉ là như thế, luôn vô điều kiện dành mọi điều tốt nhất cho con mình.
Đừng bao giờ từ chối lòng tốt của mẹ, vì cảm giác được cần đến thực sự rất đáng trân trọng.
“Yêu mẹ nhất!”
“Thằng nhóc này, đúng là giỏi nịnh.”
Khuôn mặt bầu bĩnh của Đổng Khai Tuệ đầy vẻ hạnh phúc, nhưng nụ cười chưa được bao lâu đã bị cắt ngang.
“Tiểu Phong, dù kỳ thi đã xong, con cũng đừng tự mãn quá. Đường đời phía trước còn dài lắm. Ba con đây...”
“Đổng Khai Tuệ, bà định làm gì thế?”
“Mau vào nhà đi con, để mẹ xử lý con chó sủa bậy này một chút.”
Đổng Khai Tuệ xắn tay áo lên, vẻ mặt dữ dằn bước tới.
Quý Quảng Tầm vội giơ tay ngăn lại:
“Tôi chỉ nhắc nhở con đừng kiêu ngạo thôi mà, sao bà lại định động tay động chân rồi?”
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
