TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 63
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Ôn Noãn khẽ mỉm cười, ngắt lời:

“Mẹ à, con mong rằng sự thay đổi của mình sẽ mang lại cuộc sống tốt hơn cho gia đình. Nghe con đi.”

Nhìn ánh mắt ôn hòa của con gái, Vương Á Cầm mấp máy môi, không biết nên nói gì.

Ôn Noãn từ nhỏ luôn ngoan ngoãn, nhưng hôm nay, cô thật sự khác rồi.

“Mẹ biết rồi.”

Một tháng sau đó, Ôn Noãn dần rũ bỏ sự tự ti bám lấy mình suốt bao năm, thay vào đó là sự tự tin hiếm thấy.

Thái độ của cô đối với mọi người cũng từ lạnh nhạt chuyển thành lạnh lùng sắc bén.

Điều này, các thành viên trong phòng làm việc của Quý Phong cảm nhận rõ nhất.

Cái cảm giác băng giá, lý trí đến mức vô tình ấy quá rõ ràng.

Làm việc nghiêm ngặt, tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc, không bao giờ nhân nhượng bất cứ vấn đề nào.

Chỉ khi đứng cạnh Quý Phong, cô mới có chút dịu lại, từ một quản lý lạnh lùng thành người dịu dàng đến khó tin.

Nhưng đối với bạn học trong trường, Ôn Noãn lại càng khó gần hơn trước, như thể cô đã xây một bức tường cao quanh mình.

Nếu hỏi sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ ngày 15 tháng trước – ngày cô nhận được khoản lương đầu tiên.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến gần.

Có người chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, có người lại thấy nó như cơn ác mộng.

Với nhiều người, đây là dấu chấm kết thúc cho 12 năm học hành, nhưng đồng thời, cũng là khởi đầu cho một hành trình mới.

Tại nhà Quý Phong.

“Tiểu Phong, cố lên nhé!”

“Con trai, đừng áp lực quá!”

Trước cổng trường, Đổng Khai Tuệ và Quý Quảng Tầm đều cố gắng động viên con mình.

Cảnh tượng này cũng đang diễn ra ở hàng triệu gia đình trên khắp cả nước.

Với hàng triệu sĩ tử, hai ngày thi này sẽ trở thành bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời họ.

“Yên tâm đi, chị Tuệ, lão Quý, con trai hai người giờ giỏi giang lắm, không trượt nổi đâu.”

Trái ngược với vẻ căng thẳng của ba mẹ, Quý Phong lại vô cùng điềm nhiên.

Nói đùa à? Sống đến từng này kiếp, chẳng lẽ lại sợ một kỳ thi đại học?

Với anh, đại học chẳng qua chỉ là một nền tảng để chiêu mộ nhân tài, thuận tiện cho công việc và mở rộng các mối quan hệ.

Kể cả nếu không đỗ Đại học Thượng Hải, anh vẫn tự tin mình sẽ thành công.

Dĩ nhiên, việc học đại học cũng là cách bù đắp cho những nuối tiếc trước đây.

Ở phía bên kia thành phố, Ôn Noãn xách túi đồ, khẽ mỉm cười khi nói lời tạm biệt với Vương Á Cầm trước kỳ thi.

Với sự nhạy cảm của mình, cô hiểu rõ vị trí giữa hai mẹ con giờ đây đã âm thầm thay đổi.

Nói là hòa thuận thì chưa hẳn đúng, bởi trong bất kỳ gia đình nào, luôn có một bên mạnh và một bên yếu.

Cô sẽ không bao giờ lớn tiếng với mẹ, vì mẹ là người đã nuôi nấng cô khôn lớn.

Chỉ là những vết thương cũ vẫn cần thời gian để lành lại.

“Mẹ ơi, con đi đây.” Ôn Noãn khẽ cười.

“Tiểu Noãn, cố lên nhé.”

Các học sinh được phân về các điểm thi khác nhau nên không có chuyện đi cùng nhau trong kỳ thi này.

Buổi sáng ngày thi đầu tiên là môn Ngữ văn, buổi chiều thi Toán.

Ngày hôm sau buổi sáng thi Khoa học tự nhiên, buổi chiều thi Tiếng Anh.

Bài thi buổi sáng diễn ra suôn sẻ.

Các câu hỏi trên phiếu trả lời đều rõ ràng, không có câu nào mơ hồ khó hiểu.

Trước kỳ thi, Ôn Noãn còn cố nhồi nhét thêm vài kiến thức vớt vát.

Giờ nghĩ lại, chuyện đó quả thật rất hữu ích.

Thi xong môn Ngữ văn, Quý Phong lấy điện thoại ra. Nhóm lớp đã bắt đầu rôm rả tin nhắn.

“Vãi thật! Xong đời rồi! Sao đáp án của mấy cậu chả khớp với tớ cái nào thế?”

“Bài luận văn mọi người viết thế nào?”

“Lớp trưởng ra chưa? Lý Long đâu rồi?”

“@Cơn gió mùa hạ: Quý Phong thi thế nào rồi?”

“@Cơn gió mùa hạ: Nói gì đi chứ!”

Thấy có người gọi tên mình liên tục, Quý Phong bật cười, nghĩ bụng trốn cũng chẳng được.

Dù sao thì thi xong mọi người cũng mỗi người một ngả, thế nên anh bấm vài chữ vào màn hình:

“Tạm ổn.”

Tán gẫu với đám bạn một lát, Quý Phong lướt qua danh sách trò chuyện rồi nhấn vào biểu tượng trò chuyện đã ghim.

“Nhớ ăn trưa nhé.”

“Ừ.”

Tính cách Ôn Noãn quá khép kín, chuyện cô chủ động bắt chuyện hay rủ ai đó đi ăn gần như là điều không tưởng.

Quý Phong nghĩ thầm, nếu anh không nhắc, cô nàng này chắc chắn sẽ nhịn vì lười ra ngoài.

Giờ không phải vì thiếu tiền, mà đơn giản chỉ vì cô ghét phiền phức.

Nghĩ đến dáng vẻ của Ôn Noãn, khóe miệng Quý Phong bất giác cong lên.

Nụ cười ngốc nghếch của Quý Phong bị ông chủ quán ăn cắt ngang:

“Cậu thanh niên, không ăn thì đừng đứng chắn lối thế này, cản trở việc buôn bán của tôi đấy!”

“Khụ, xin lỗi, cho tôi một phần cơm giò heo.”

Hai ngày thi trôi qua rất nhanh.

Nhóm lớp sôi động hơn thường ngày, mọi người bàn luận về kết quả thi, chia sẻ những tâm sự và ước mơ.

Có người còn nói về ngôi trường đại học mình mong muốn và ngành học đã chọn.

Quý Phong không tham gia vào những chủ đề đó, cố gắng giữ mình giống như một người vô hình.

1

0

5 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.